Trong khoảng thời gian mang thai này, cô cơ bản không có lần nào mang giày cao gót, nên hôm nay mới mang một chút, gót chân đều đau.
Quả nhiên, muốn chưng diện thì phải trả giá đắt.
Tống Dung Đức lái xe hơi, thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu ngắm Lâm Minh Kiều, thấy cô nàng vò vò bàn chân nhỏ của mình, không khỏi hít hà.
Phụ nữ đúng là phiền phức, rõ ràng mang giày cao gót không thoải mái mà vẫn mang.
Đáng đời.
Đương nhiên, anh ấy không dám nói như vậy, vì sợ sẽ bị Lâm Minh Kiều đánh chết.
“Anh nhìn cái gì?” Lâm Minh Kiều bắt gặp đôi mắt anh luôn nhìn về phía sau, bốn mắt nhìn nhau, “Tôi còn chưa hỏi anh, vừa rồi anh đến đó làm gì.”
“Tôi làm vậy là đang muốn trút giận thay cho em.” Tống Dung Đức tranh thủ thời gian nói, “Trước kia Giang Quý Dương cùng Tân Giai Linh đã làm tổn thương em, tôi giúp em hù dọa bọn họ một chút.”
“Không cần thiết, chuyện đã qua rồi.” Lâm Minh Kiều bĩu môi, thật sự cảm thấy mọi chuyện đã qua rồi.
Từ sau khi sinh con, tâm trí của cô đều đặt vào con cái.
Đối với cô bây giờ thì mối tình đầu không có còn quan trọng nữa.
Tống Dung Đức sững sờ, lập tức cong môi, “Là không có còn quan trọng nữa vì bây giờ em đã có chồng và con.”
Lâm Minh Kiều cười lạnh lườm anh một cái, “Sớm phát hiện, tôi đã cắt đứt quan hệ với anh rồi.”
“Chỉ cần anh không ký tên, anh sẽ không bị cắt đứt quan hệ.” Tống Dung Đức mặt dày không đổi sắc mà nói.
Lâm Minh Kiều đều bó tay anh ta luôn rồi, không biết xấu hổ là gì.
Sau khi về đến Lâm Gia, vừa vào nhà thì liền nhìn thấy những thứ mua ở trung tâm thương mại như quần áo, giày, đồ trang sức đều được đưa tới, chất đầy cả phòng khách.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!