Chương 2018
Anh ta nói xong thì chìn cô không chớp mắt, giống như em nói thêm một câu thì em chính là một người mẹ độc ác.
Lâm Minh Kiều: “. . .”
Cô còn có thể nói gì nữa, sớm muộn gì cũng tức đến chết.
“Anh đi tắm đây.” Tống Dung Đức thấy cô không nói lời nào thì đắc ý vào phòng tắm của cô.
Lâm Minh Kiều tức giận: “Anh tắm thì vào phòng tắm của mình ấy.”
“Anh lười đi.” Tống Dung Đức nói xong thì nghênh ngang đi vào.
Lâm Minh Kiều nghe tiếng nước chảy thì buồn bực muốn chết.
Không lâu sau bảo mẫu cầm một bộ quần áo và khăn mặt để ở trước cửa rồi đi ra.
Lâm Minh Kiều há miệng muốn nói gì đó, nhưng lúc này Đan Nguyệt đã đói.
Cô không rảnh quan tâm.
Mấy phút sau cửa phòng tắm được mở ra.
Cô vừa ngẩng đầu lên thấy Tống Dung Đức không mặc đồ đi ra, không hề xấu hổ cầm đồ ngủ và khăn mặt trước cửa phòng tắm lên.
Lâm Minh Kiều trợn mắt há miệng.
Trong đầu cô đầy tiếng sấm sét.
Cô không nghe thấy gì cả, chỉ biết cô đã nhìn thấy dáng vẻ Tống Dung Đức không mặc quần áo.
Dường như cô bị kích thích.
Lúc cô chưa lấy lại tinh thần, Tống Dung Đức lau khô người, chỉ mặc quần lót màu đen, đầu anh ta ướt sũng, giọt nước chảy xuống lồng ngực, phía dưới là đường cong nhân ngư.
Không ngờ. . . Tên này còn có cơ bụng.
Mà anh ta tắm xong giống như yêu tinh.
Một người đàn ông, mái tóc rối bời còn xinh đẹp hơn cô, môi hồng răng trắng, thật là. . . Quá đáng.
“Sao thế, dáng người cũng không tệ lắm phải không.” Tống Dung Đức cười tủm tỉm đi đến trước mặt cô.
Lâm Minh Kiều muốn điên lên: “Anh có bị bệnh không vậy, tại sao không mặc quần áo.”