Chương 1836
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà, Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy như có một cái lưỡi ác độc liếm qua trên người mình, toàn thân phát lạnh.
Cô nhìn lại và bắt gặp ánh mắt đang cười của Lương Duy Phong.
“Vợ à, anh cũng đến để gặp bố mẹ vợ .”
“…”
Khương Tuyết Nhu run lên, cả người nổi da gà suýt nữa rớt tim ra ngoài.
Hoắc Anh Tuấn nhướng mày nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thấp hơn mình một chút, mặc một bộ âu phục màu đen nhìn cũng đẹp, nhưng trong tiềm thức lại không thích.
Đặc biệt là “vợ à” điều đó đặc biệt khó chịu.
“Tuyết Nhu, anh ta là ai?” Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay Khương Tuyết Nhu, giống như trẻ con hỏi.
Lương Duy Phong liếc qua đôi mắt còn non nớt của Hoắc Anh Tuấn, trên khuôn mặt tao nhã thoáng qua vẻ khinh thường “Tôi là chồng của cô ấy.”
Hoắc Anh Tuấn chớp mắt, “Chồng là cái gì?”
Lương Duy Phong cười ngạo, ánh mắt giễu cợt, “Nghe nói anh trở nên ngu ngốc. Hôm nay gặp thật đúng là như vậy.”
“Anh nói ai trở nên ngu ngốc? Anh mới là đồ ngốc.” Hoắc Anh Tuấn biết mình có ngốc đến đâu cũng biết anh ta nói vậy thật khó nghe, liền chế nhạo, “Đồ xấu xa.”
Đợi một chút, tôi nhớ lại câu nói tôi đã xem trên TV chiều nay và nói thêm, “Đã xấu lại còn xa, đã si đa còn đòi hiến máu.”