Chương 102
Cô vội vàng cúp điện thoại, quay lại nhìn Hoắc Anh Tuấn một hồi, cả người giống như là bị trụng qua nước sôi, đỏ rực.
Hoắc Anh Tuấn cũng chú ý tới, tâm tình chẳng biết sao lại cũng thích thú mấy phần, khóe miệng cong lên khiêu khích: “Mới vừa rồi đau bụng ở đâu?”
Khương Tuyết Nhu giận đến mức trời đất không dung thân, trợn mắt nhìn anh một cái: “Tôi lười để ý đến anh, tóm lại, để không cho anh nghĩ là tôi cắm sừng anh, tôi cũng khuyên anh một câu, nên mau chóng ly dị với tôi đi.”
“Cô dám uy hiếp tôi” Hoắc Anh Tuấn lần nữa nhìn cô, giọng lạnh như băng: “Khương Tuyết Nhu, nếu như cô dám cắm sừng tôi, thì tôi sẽ bắt cô trả giá cực kỳ thê thảm.
Khương Tuyết Nhu căn bản không sợ.
“Tôi biết anh là luật sư, có một trăm loại phương pháp để cho tôi thân bại danh liệt, nhưng đối với tôi thì vô dụng, dù sao thì danh tiếng của tôi sớm đã sụp đổ, luật pháp cũng không có quy định người không tuân theo thể chế hôn nhân thì sẽ bị dìm đầu heo đầu”
“Dù gì thì tôi với anh sau này cũng không có tranh giành tài sản, tôi một không có tiền tài, hai không có danh tiếng, anh có thể hại tôi như thế nào nữa đây?”
Cô dương dương đắc ý khiêu khích anh, Hoắc Anh Tuấn thật bị cô vừa làm tức giận vừa buồn cười.
Anh tiến đến bên tai cô, dùng giọng khàn nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm từng chữ từng câu cảnh cáo.
“Ai nói cô không phạm pháp? Trong thời kỳ hôn nhân, người vợ không tuân theo nguyện vọng của người chồng, dùng thủ đoạn không chính đáng, đàng hoàng hòng cưỡng ép đối phương phát sinh quan hệ, hơn nữa còn tự ý dùng thuốc làm nguy hại sức khỏe của người chồng, với bãn lĩnh của tôi, có thể cho cô ngồi tù 5 năm, cô có tin không?”
“…”
Khương Tuyết Nhu cứng đơ cả người.
Còn có thể như vậy.
Đùa giỡn với cô.
“Hứ, nhìn là biết cô không hiểu luật pháp chút nào. Ở với tôi, cô mà còn ăn cơm với cái tên Lương Duy Phong đó nữa thì tôi nhất định sẽ gửi thư luật sư đến công ty cô.
Hoắc Anh Tuấn cười lạnh một tiếng, trực tiếp lôi tay cô đi ra khỏi nhà hàng tây.
Hôm nay, Hoắc Anh Tuấn ngồi xe của Hạ Văn Trì, Hạ Văn Trì còn ngồi ở trên lầu ăn cơm.
Anh do dự không muốn gọi điện thoại cho người đến đón, Khương Tuyết Nhu hất tay anh ra một cái, xông lên phía trạm xe buýt bên cạnh, xe buýt vừa vặn đi tới.
“Cô đứng lại cho tôi.” Hoắc Anh Tuấn theo bản năng đuổi theo.
Vừa định đi vào trong, tài xế gọi anh lại: “Ai ai ai, chàng trai, phải trả tiền.”
“Tôi không mang tiền mặt.”
“Vậy thì cậu cũng có thể quét thẻ xe buýt.
Hoắc Anh Tuấn đen mặt: “Tôi không có thẻ”
Thứ đồ này từ trước đến nay anh đều chưa cần dùng qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!