“Anh bạn, tôi sợ anh. Tránh ra, tôi sẽ đi đường vòng.” Người lái xe thực sự sợ rằng anh ta là một kẻ tâm thần.
Quý Tử Uyên đang đứng giữa dòng xe cộ qua lại, chủ xe đi qua liếc mắt nhìn anh.
Tất cả đều coi anh như kẻ mất trí, không ai dám khiêu khích anh.
Sau khi Quý Tử Uyên lên vỉa hè, đi thẳng về phía trước.
Chuông điện thoại vang lên nhưng anh ấy không để ý đến nó.
Cho đến khi anh đi bộ mệt mỏi, dép bị rách, khi anh đang tựa vào chiếc ghế ven đường thì chuông điện thoại lại vang lên.( nhà giàu đi dép đểu thế)
Anh lấy nó ra, đó là cuộc gọi của trưởng khoa.
Xem xong hơn mười giây điện thoại đổ chuông, Quý Tử Uyên ấn nút trả lời, “Trưởng khoa……”
“Quý Thiếu, cuối cùng cậu cũng trả lời điện thoại.” Trưởng khoa hấp hối, “Không phải cậu nói 3 giờ chiều sẽ có ca mổ sao, người nhà đã ký xong, cậu đến chuẩn bị đi. ”
Quý Tử Uyên nhìn xuống tay phải trống không của mình, từ Nhạc thị sau khi đi ra đã phát run, “Tôi không làm được nữa.”
“Cái gì?” Trưởng khoa gần như phát điên.” Ca mổ này cực khó, chỉ có anh mới phẫu thuật được, người nhà họ đều đang ở đây, đều coi anh là cứu tinh của họ.”
“Cứu tinh?”
Quý Tử Uyên cười khổ, “Tôi sao, tôi chỉ là một đao phủ tàn nhẫn lạnh lùng.”
“Anh đang nói cái quái gì vậy?” Trưởng khoa không thể hiểu được một từ.
“Không phải tôi không muốn động, mà là tay của tôi… có vấn đề.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói, “Nếu tôi cố chấp thực hiện ca phẫu thuật này, có lẽ không có đến 10% cơ hội.”
Trưởng khoa gần như muốn ói ra máu, “Những gì anh nói có phải là sự thật không?”
“Tôi không nói đùa loại chuyện này.” Quý Tử Uyên khàn giọng nói.
“Được, vậy tôi chỉ có thể tự mình thực hiện ca này.” Trưởng khoa cười khổ rồi cúp máy.
Quý Tử Uyên đặt điện thoại xuống, liều mạng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình, nhưng một lúc sau lại bắt đầu hơi run lên, thậm chí trái tim cũng co rút kịch liệt.
Anh ấy là một bác sĩ giỏi.
Anh bị triệu chứng này nhiều lần trong ngày.
Anh biết mình không bị bệnh.
Chẳng qua là do hormon tuyến thượng thận adrenaline tăng vọt, thần kinh điều hòa không bình thường nên gây ra hiện tượng hồi hộp, run cơ, đau nhức cơ.
Anh ấy, trước ngày hôm nay, chưa bao giờ có triệu chứng như vậy.
Bởi vì, cũng chính ngày hôm nay, anh mới nhận ra rằng mình đã rung động và yêu một người.
Tình yêu kiểu này có vẻ nhẹ nhàng và nông nổi.
Nhưng khi phát hiện ra thì tình yêu đã khắc vào xương cốt mất rồi.
Nhưng mà, bây giờ còn có ích gì.
Bởi vì cô ấy nói: Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, bọn họ đều không có khả năng.
…
Tập đoàn Nhạc Thị.
Sau khi Quý Tử Uyên rời đi, Nhạc Tiếu Nhi đứng ở bên cửa sổ hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!