Ánh ban mai chiếu xuống khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên, cả người lộ vẻ phiền muộn, lo lắng, dưới mi mắt còn có một vòng thâm đen.( thức nguyên đêm mà còn không đen mắt mới lạ)
Hoắc Anh Tuấn tưởng mình hoa mắt.
Lập tức đạp phanh dụi dụi mắt, lúc này mới nhận ra mình thật sự không nhận lầm người.
“Anh… tại sao cả đêm không ngủ anh chạy đến cổng biệt thự của chúng tôi làm gì?”
Hoắc Anh Tuấn đi ra ngoài, bối rối nhìn Quý Tử Uyên.
Anh quen biết Quý Tử Uyên hơn mười năm, cũng chưa từng thấy anh ta như thế này.
Người này luôn tinh tế và chỉn chu, ngay cả từng sợi tóc đều được chăm chút tỉ mỉ.
“… Nguyễn Nhan… đêm qua ở biệt thự của anh.” Quý Tử Uyên nhìn Hoắc Anh Tuấn với đôi mắt đỏ ngầu sau ống kính, “Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Không phải, hôm trước tôi vừa uống rượu với anh, anh nói anh từ bỏ trả thù không quấy rầy cô ấy nữa sao.” Hoắc Anh Tuấn bó tay, “Tôi đã đánh cược với với Tuyết Nhu rồi, nói Quý Tử Uyên đã hứa nhất ngôn cửu đỉnh , sẽ không dây dưa không dứt với Nguyễn Nhan, hôm nay Nguyễn Nhan cũng quyết định dời về ”.
“Tôi có thể sẽ nuốt lời.”
Quý Tử Uyên cười khổ, tháo kính xuống, lộ ra một đôi mắt mông lung, “Lão Hoắc, anh có tin trên đời có ma không?”
“Không, làm gì có, anh bị sốt đúng không?” Hoắc Anh Tuấn cứng họng, “Anh, một bác sĩ y khoa không tin khoa học, tin cái này sao?”
“Trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ đại khái tin.” Quý Tử Uyên lẩm bẩm nói, “Kỳ thật, tôi nên sớm nhận ra mới phải, cô ấy thật sự không bình thường.”
“Tôi nghĩ anh nghỉ ngơi chưa tốt, ngủ tiếp đi, tôi còn có một phiên toà sắp bắt đầu, tôi không có thời gian nói chuyện cùng anh.” Hoắc Anh Tuấn không dám để anh ta vào biệt thự Hoắc Thị.
Ở trạng thái này, có thể Nguyễn Nhan sẽ lại bị anh ta quấn lấy.
Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe, quay đầu lại, phát hiện Quý Tử Uyên vẫn chưa có ý định rời đi.
“Thôi, kệ tôi đi, tôi cần hỏi Nguyễn Nhan một số chuyện.” Quý Tử Uyên trầm giọng nói.
Hoắc Anh Tuấn giật giật khóe miệng.
Vừa lái xe đi, anh vừa nhắn tin cho Khương Tuyết Nhu, nói cho cô biết Quý Tử Uyên đang ở cửa.
…
Bảy giờ ba mươi.
Khi Khương Tuyết Nhu dậy tắm rửa cho con, liền nhìn thấy tin nhắn của Hoắc Anh Tuấn.
Cô rất đau đầu, nhưng lúc ăn sáng lại nói với Nhạc Tiếu Nhi, “Sau này cậu trực tiếp lái xe đến công ty, đừng để ý đến anh ta, hiện tại cũng đừng chuyển về, cứ sống ở đây.”
“Được.”
Nhạc Tiếu Nhi sáng sớm bị tin này làm cho mất khẩu vị ăn sáng.
Ăn sáng xong, cô và Khương Tuyết Nhu song song lái xe rời khỏi trang viên.
Nhưng lái xe ra ngoài không được bao lâu, cô phát hiện phía sau xe của Quý Tử Uyên đã đuổi theo.
Xe chạy suốt thành phố, theo cô đến lầu dưới của tập đoàn Nhạc thị.
Tuy nhiên bãi đậu xe ngầm không phải của Nhạc thị, bất kỳ phương tiện bên ngoài nào cũng có thể vào được.
Sau khi Nhạc Tiếu Nhi xuống xe, xe của Quý Tử Uyên cũng dừng ở phía sau cô.
Quý Tử Uyên trong bộ đồ ngủ bước xuống xe.
Nhạc Tiếu Nhi sững sờ, Tô Cách vệ sĩ bên cạnh lập tức tiến lên ngăn cản Quý Tử Uyên, “Quý tổng, anh cũng là người có thân phận, xin đừng quấy rầy Nguyễn tiểu thư nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!