Nếu Quý Tử Uyên thật sự nói với Bùi Mạc Thần rằng cô đã có bạn trai, thì sẽ phá hỏng kế hoạch của cô.
Chu Minh Lễ nhìn thoáng qua Nhạc Tiếu Nhi, liền thấy lông mày của cô đan vào nhau.
Anh hiểu cô ấy quá rõ.
“Dừng lại….” Chu Minh Lễ rút tay về, ngăn Quý Tử Uyên lại.
“Sao, anh không ngại nếu bạn gái quá thân với người yêu cũ chứ?” Quý Tử Uyên cười nửa miệng, “Để tôi nhắc lại, người đàn ông đầu tiên của Nguyễn Nhan là Bùi Mạc Thần, yêu anh ta đến mức tự tử.”
Chu Minh Lễ cười khổ một mình.
Anh ấy để ý , tất nhiên là anh ấy rất để ý.
Chỉ là anh không muốn làm Nhạc Tiếu Nhi khó xử, cũng không muốn ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.
“Để anh ta gọi điện, anh ta có thể gọi điện thoải mái miễn là anh ta thích.” Nhạc Tiếu Nhi đột nhiên thờ ơ nhìn Quý Tử Uyên, “Anh muốn làm gì thì làm, tôi không muốn bị người khác khống chế, đặc biệt người này lại là anh, Quý Tử Uyên, anh phải hiểu rõ ràng, giữa chúng ta không có quan hệ gì mà anh có thể khống chế được tôi, kỳ thật vì sao anh lại tới đây, tôi biết rất rõ. ”
“Ồ, cô nói xem.” Quý Tử Uyên vẻ mặt vui đùa.
“Bởi vì anh chưa bao giờ thất bại như vậy trước một người phụ nữ, có thể đối với tôi có chút hứng thú cùng căm hận, hiện tại có thể vội vàng muốn chinh phục tôi, so với đơn thuàn báo thù một phụ nữ, thì chinh phục cô ấy sau đó lại chà đạp cô ấy sẽ làm cho anh hạnh phúc hơn và thỏa mãn nhân cách vặn vẹo trong lòng anh. ”
Nhạc Tiếu Nhi bình tĩnh nhìn anh, “Anh còn coi tôi là tài sản riêng của anh.”
Quý Tử Uyên giật mình, ánh mắt dần dần tối sầm lại, “Phân tích có chút thú vị.”
“Quý Tử Uyên, anh phải chấp nhận sự thật tôi không phải Nguyễn Nhan hay bất kỳ người phụ nữ nào khác mà anh có thể khống chế, tôi là Reborn, từ ngày đối đầu với anh, tôi đã biết rằng sự tự tin của anh đến từ Quý Thị, nhưng Quý Thị không còn như xưa nữa, tôi cũng không còn là người phụ nữ anh dễ dàng thao túng như trước kia nên anh đừng dùng cách cũ với tôi nữa, không còn hiệu quả đâu. ”
Nhạc Tiếu Nhi búng tay nói cực ngầu.
Tô Cách cùng những người khác từ trong sân đi ra.
Quý Tử Uyên cắn điếu thuốc đang dần cháy hết, sắc mặt hơi lạnh, “Cô có người, tôi không có ai?”
“Anh có chắc là sẽ quấy rối tôi khi vừa ra khỏi tù không?” Nhạc Tiếu Nhi nhắc nhở, “Tôi không ngại ngồi tù mấy tháng, dù sao tôi cũng là người vô gia cư, nhưng anh… có thể anh không đợi được? ”
“… tiễn khách.”
Quý Tử Uyên nhìn bóng lưng Nhạc Tiếu Nhi lâu tựa một thế kỷ.
Anh lùi lại hai bước, chỉ ngón tay thon dài về phía Chu Minh Lễ, cười nói: “Anh thích cô ấy sao?”
Chu Minh Lễ cau mày.
Lông mày của Quý Tử Uyên lóe lên một tia tức giận cực nhanh, “Tốt hơn hết anh nên tránh xa cô ấy, nếu không sẽ hối hận.”
Nói xong, Quý Tử Uyên lên xe rời đi.
Chu Minh Lễ khịt mũi nhìn bóng xe xa dần.
Khi anh quay đầu lại, phát hiện Nhạc Tiếu Nhi đang cau mày.