Quý Tử Uyên híp mắt.
Người phụ nữ ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm, không có một tia sợ hãi.
Chưa từng có người phụ nữ nào dám nhìn anh như thế này mà không sợ hãi, thậm chí còn dám khiêu khích anh.
Quý Tử Uyên đột nhiên nhớ tới Nguyễn Nhan mấy ngày trước, hai mắt chậm rãi nheo lại, “Nguyễn Nhan, trước đây em không có thái độ này, ai cho em bản lĩnh này.”
“Tất nhiên là vì người của tôi đã rời khỏi Nguyệt Hàn rồi.” Nguyễn Nhan ăn ngay nói thật, không còn che giấu.
Có trời mới biết trước đây cô đã kinh tởm như thế nào khi đối phó với anh.
Quý Tử Uyên nhìn cô hồi lâu, rốt cục lĩnh ngộ ra.
“Thì ra là vậy.”
Quý Tử Uyên cười khan, “Thật không ngờ, thật không ngờ, tôi nhìn nhầm rồi.”
Chẳng trách trong khoảng thời gian đó, cô đột nhiên thay đổi khác hẳn so với trước đây, lúc đầu anh còn tưởng cô dùng chiêu khó chơi, nhưng về sau mới lộ rõ bản chất.
Cùng với vẻ ngoài phục tùng của cô trong thời gian đó, anh rất không quan tâm, hóa ra cô đã làm nũng với anh.
“Không hổ là một diễn viên, diễn rất tốt,” Quý Tử Uyên chỉ vào cô, ánh mắt giống như rắnđộc, “Nguyễn Nhan, cô rất có bản lĩnh, dám chơi với tôi, cô là người đầu tiên.”
“Anh cho rằng tôi dám giở trò với anh, cho nên anh lại bắt đầu có chút hứng thú với tôi.” Nguyễn Nhan cong môi chế nhạo, “Phụ nữ đối với anh có lẽ là đồ chơi, khi anh không có được thì rất hứng thú nhưng khi có được thì xem như là rác rưởi.”
“Cô hiểu rất rõ tôi.” Quý Tử Uyên cười khẽ.
“Cho nên Nhạc Tiếu Nhi đối với anh cũng là như vậy.” Nguyễn Nhan đột nhiên nói.
Cái tên này khiến thân thể Quý Tử Uyên đột nhiên căng thẳng, anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, khí thế ngút trời.
Nguyễn Nhan không chút nào sợ hãi, “Chẳng lẽ khi ở bên cạnh cô ấy, anh đối với cô ấy bằng mọi cách tốt nhất có thể, anh luôn ở bên khiến cô ấy yêu anh thật sâu, khi cô ấy không thể phản bội anh thì anh đá cô ấy không thương tiếc. Từ đầu đến cuối anh đều giở trò đồi bại với cô ấy, e rằng hồi đó trong lòng anh một Nhạc Tiếu Nhi không bằng một Nhạc Hạ Thu.”
“Ai nói cho em biết chuyện này?” Quý Tử Uyên lạnh lùng nhíu mày, “Khương Tuyết Nhu hay là Lâm Minh Kiều?”
“Đương nhiên không phải, tôi với Tiếu Nhi vẫn luôn thư từ qua lại.”
Nguyễn Nhan đi tới gần anh, trầm mặc nhìn anh, “Quý Tử Uyên, mỗi lần anh ép tôi lên giường, anh có biết tôi đang suy nghĩ gì không, buồn nôn, nôn mửa. Anh đã dụ dỗ bạn thân nhất của tôi lên giường để đùa giỡn tình cảm của cô ấy, lại còn ép cô ấy chết, anh không những không có lương tâm mà còn ép bạn của Nhạc Tiếu Nhi lên giường của mình, loại người như anh sao không chết đi. ”
“Nguyễn Nhan, cô muốn chết.”
Vệ sĩ bên cạnh giật mình chạy tới nắm lấy cánh tay cô.
“Nói tiếp đi.” Quý Tử Uyên huyệt thái dương tức giận, anh trừng mắt nhìn Nguyễn Nhan, hận không thể đâm thủng cô.
Nguyễn Nhan từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc, nói: “Anh biết đây là cái gì, là lúc lên giường tôi đã phải uống thuốc này. Có phải anh cảm thấy về sau tôi thay đổi nhiều như vậy là bởi vì trước đây mỗi lần lên giường với anh thì tôi phải uống thứ này. Không uống không được, tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, anh mỗi lần đều thể hiện dáng vẻ kỹ thuật tốt, sức lực trâu bò, coi tôi như con rối cho anh phát tiết, luôn luôn một bộ dáng xem thường tôi, anh cho rằng tôi để mắt tới anh sao.”
Không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo.
Những vệ sĩ bên cạnh anh đều run rẩy.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Quý Tử Uyên bộ dạng tức giận như vậy, trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ.
Nhưng Nguyễn Nhan vẫn tiếp tục nói: “Tôi đặc biệt ghét anh vì anh bẩn thỉu. Ngay từ khi ở bên anh, tuần nào tôi cũng phải khám bệnh, sợ bị lây bệnh từ anh. Anh ở trên cao, có địa vị có quyền lực nên luôn coi thường phụ nữ, tôi thật sự không biết ai cho anh sự tự tin đó, một người phụ nữ có năng lực và giá trị bản thân làm sao có thể để anh vào mắt, anh chỉ có thể thu hút loại phụ nữ hạng ba thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!