Triệu Hân thở hổn hển.
Không ngờ Nguyễn Nhan lại có tham vọng lớn như vậy.
Nhưng Nguyễn Nhan như vậy ngầu bá cháy.
Mấy ngày sau, Nguyễn Nhan không có việc gì ở nhà dưỡng sức, thỉnh thoảng cùng Lâm Minh Kiều, Khương Tuyết Nhu đi mua sắm hoặc đi spa, sống rất bình dị.
Vào ngày này, Lâm Minh Kiều nhận được điện thoại của Tống Thanh Duệ khi Nguyễn Nhan đang cùng Lâm Minh Kiều và Khương Tuyết Nhu chơi cầu lông ở sảnh cầu lông.
“Đang ở đâu?”
“Chơi cầu lông với Nguyễn Nhan.” Lâm Minh Kiều sốt ruột nói như đang rất vui vẻ, “Có chuyện gì sao, nếu không có gì em cúp máy chơi bóng tiếp đây?”
Tống Thanh Duệ sắc mặt tối sầm lại, “Cô ấy không muốn đóng phim, gần đây em chơi với cô ấy rất nhiều, quên mất mình có bạn trai rồi sao?”
“Sao lại không nhớ.” Lâm Minh Kiều nói, “Chỉ là mỗi lần hẹn hò, không phải là đi ăn hay xem phim, đi dạo, đi mua sắm, cũng không có gì thú vị.”
Tống Thanh Duệ bị đả kích, cả tiếng nghiến răng nghiến lợi, “Em xem thường anh, có phải là em chán ghét anh rồi đúng không?”
“Không có.” Lâm Minh Kiều biết tình hình không ổn không khỏi chậm rãi nói: “Ồ, anh cũng có thể chơi với bạn của anh, gần đây hiếm thấy Nguyễn Nhan rảnh, chẳng lẽ có tình yêu liền quên đi tình bạn sao.”
Suy cho cùng, tình yêu là thứ như vậy, ai biết được một ngày nào đó nó sẽ thay đổi.
Bạn bè đáng tin cậy hơn.
Cô âm thầm giữ những lời nói đó trong lòng mình.
Tống Thanh Duệ khịt mũi, “Xem ra anh phải giới thiệu cho Nguyễn Nhan một người.”
“Sao anh lại giống Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn cũng nói muốn giới thiệu cô ấy với một người.” Lâm Minh Kiều bật cười.
“Đó là bởi vì cô ấy chiếm giữ phụ nữ của chúng tôi.”
Tống Thanh Duệ tức giận nói: “Nói cho anh biết địa chỉ, anh dẫn một người bạn đến đó.”
“Được rồi, nhưng nếu không đẹp trai thì không cần phải đến.”
Tống Thanh Duệ: “…”
Gọi xong, Nguyễn Nhan ném cho Lâm Minh Kiều một chai nước, “Cô muốn tán gẫu thì bước sang một bên, nhường chỗ cho Tuyết Nhu.”
“Đúng vậy.” Khương Tuyết Nhu đồng ý, “Tôi chỉ muốn đánh một cán, vừa rồi tôi thua, muốn được chiến thắng rồi về nhà.”
“Kết thúc rồi.” Lâm Minh Kiều cười thần bí, “Vừa rồi Thanh Duệ gọi điện thoại cho tôi, nói sẽ dẫn đến một người đàn ông qua đây, Nguyễn Nhan, cô thật có phúc.”
Nguyễn Nhan nhất thời không nói nên lời, “Cám ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi sợ những người bạn chung quanh Tống Thanh Duệ không giàu thì cũng tài ba, tôi cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ trong làng giải trí, không xứng, quên đi, tôi cũng không muốn chơi… ”
“Đừng lo lắng, Thanh Duệ là người thông minh, loại đàn ông ăn chơi trác táng, sẽ không đưa họ tới đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!