“Được rồi, Thang Nhược Lan của các người cũng sắp làm nữ diễn viên, cho nên tôi sẽ không tranh với người khác, lỡ tay cướp đi, đắc tội Quý Tổng sẽ rất phiền phức.”
Nguyễn Nhan nói một tiếng, làm cho Đỗ Tuyên rất xấu hổ.
“Cái gì là của các người, cô trở về Phàm Ngu, chúng ta vẫn là một nhà.” Đỗ Tuyên cầm lấy một cái bản hợp đồng khác, “Tử Uyên đã nói rồi, cô tới ký đi.”
Nguyễn Nhan mở ra đọc năm phút đồng hồ, sau đó ném bản hợp đồng đi, “Đỗ Tổng, trong bản hợp đồng này có rất nhiều chỗ sai, đúng vậy, chia thành bốn sáu nhưng sau này nếu công ty đề xuất tài nguyên thì nó phải được phân chia 5 5. Ngoài ra, điều khoản lợi ích ở trang 37 cũng bao gồm ít nhất một bộ phim và qc của công ty do công ty sắp xếp hàng năm. Không chỉ vậy, tôi còn phải mang theo ít nhất một nhân viên mới của công ty khi tôi đi quay phim. Điều buồn cười nhất đó phải là nữ chính thứ hai, nam chính thứ, anh xem có khác biệt gì so với bản hợp đồng trước đây.”
Đỗ Tuyên lúng túng, anh nhờ luật sư cất những điều khoản này vào chỗ kín đáo, bản hợp đồng có tới 60 70 Chương nhưng làm sao Nguyễn Nhan có thể đào hết ra chỉ trong vài phút.
Đột nhiên, anh nhận ra trước đây mình đã đánh giá thấp Nguyễn Nhan.
“Nguyễn Nhan, chênh lệch còn khá lớn. Công ty đồng ý với cô ra ngoài mở studio, ăn chia cũng là bốn sáu, điều khoản này cũng rất khá rồi.” Đỗ Tuyên huyên náo nói.
Triệu Hân nghe không được nữa, vặn lại: “Làm một bộ phim phải mất ít nhất ba tháng, Nguyễn Nhan mỗi năm chỉ có thể làm nhiều nhất hai phim, một phim cho công ty, đóng phim cho công ty còn phải chia năm năm. Hơn nữa, phim truyền hình của công ty luôn được trả rất thấp, Đỗ Tổng, chúng tôi không phải kẻ ngốc.”
Nguyễn Nhan nóng nảy đứng lên, “Quay phim cho công ty thì không được, tôi có thể miễn cưỡng nhận lời tiếp nhận người mới của công ty, nếu như anh không đồng ý thì không có gì để đàm phán.”
Nói xong cô ấy bỏ đi.
“Chờ đã, Nguyễn Nhan, có chuyện cần bàn bạc?” Đỗ Tuyên vội vàng kéo cô lại, hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ mới chốt xong hợp đồng.
Sau khi Nguyễn Nhan rời đi, Đỗ Tuyên gọi Quý Tử Uyên chán nản nói: “Đã ký hợp đồng.”
“Không hài lòng lắm sao?” Quý Tử Uyên nghe giọng nói của anh không vui lắm.
Đỗ Tuyên cười khổ thở dài, “Nguyễn Nhan quá xảo quyệt, cô ấy nhìn thấy tất cả những cạm bẫy mà tôi thêm vào trong hợp đồng, may mà cô ấy hứa sau này sẽ đưa người mới đi.”
“Hừ.” Quý Tử Uyên cúp điện thoại, không muốn nói về người phụ nữ này nữa.
Mặt khác, không lâu sau khi Nguyễn Nhan rời khỏi công ty, cô nhận được một cuộc gọi bí mật trên điện thoại di động cá nhân của mình.
“Nguyễn tiểu thư, thủ tục xuất ngoại của chúng tôi cuối cùng cũng đã hoàn thành suôn sẻ, ngày mai chúng tôi có thể lên đường.”
“Đi sớm một chút.” Nguyễn Nhan thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng mấy người đó đã không thể rời khỏi Nguyệt Hàn, tất cả đều là do Quý Tử Uyên nhìn bí mật theo dõi, chỉ cần bọn họ rời đi, Quý Tử Uyên không thể đe dọa mình.
“Nguyễn tiểu thư, mấy năm qua cảm ơn cô đã quan tâm chúng tôi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi, anh em chúng tôi bảo đảm sẽ có mặt.”
“Không cần, chuyện tôi nhờ anh làm cho tôi đã hoàn thành. Tôi chỉ cần sau khi anh rời khỏi Nguyệt Hàn hãy đổi tên, để không cho người tìm được.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng không còn diễn trước mặt Quý Tử Uyên nữa.
Trong khoảng thời gian này, ngay cả bản thân cô cũng vô cùng chán ghét.
Trong biệt thự, Triệu Hân đưa cho Nguyễn Nhan một chồng kịch bản dày.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!