Bùi Mạc Thần nhìn cuộc gọi, cả người đều là hoài nghi.
Nguyễn Nhan dám mắng anh còn cúp điện thoại.
Không phải cô ấy yêu anh đến đòi sống đòi chết hay sao?
Bây giờ cô ấy không xem trọng anh ấy nhiều như vậy, không phải là đang lạt mềm buộc chặt chứ?
Bùi Mạc Thần trong mắt lóe lên vẻ hứng thú,, phản ứng của Nguyễn Nhan thật sự hấp dẫn anh.
Nguyễn Nhan đang làm bữa sáng, Triệu Hồng liên hệ với cô, “Cô chuyển nhà rồi sao?”
“Đúng vậy, hợp đồng chấm dứt, không có lý do gì ở nhà của Phàm Ngu.” Nguyễn Nhan khuấy mì trong nồi.
Triệu Hồng tâm trạng hỗn loạn, “Nguyễn Nhan, thật ra thì cô đã nghĩ ra biện pháp rồi đúng không?”
“Chị Hồng, chị quá coi trọng tôi rồi, nếu không phải ngọn lửa chuyển sang thiêu đốt Bùi Mạc Thần, tôi cũng không có cách nào.” Nguyễn Nhan giọng nói lãnh đạm, không cần biết trong quá khứ Triệu Hồng đã làm những gì cho cô nhưng khi rời khỏi công ty, hai người có hai con đường khác nhau.
“Cô nghĩ rằng Đỗ Tổng và Quý Tổng sẽ tin sao.” Triệu Hồng bất lực nói, “Quý Tổng bảo tôi báo cho cô biết một tin, sáng mai anh ta muốn gặp cô, nếu không thì tự cô gánh lấy hậu quả.”
“Vậy nói cho anh ấy biết, mười giờ sáng, hẹn gặp ở câu lạc bộ Bích Vân.”
Triệu Hồng đem tin nhắn gửi cho Quý Tử Uyên.
Sau bữa sáng, Nguyễn Nhan thay một bộ vest, trang điểm đậm.
Đến phòng câu lạc bộ, cô đợi mười lăm phút Quý Tử Uyên mới đến, trên tay người đàn ông tay cầm túi, dáng người khôi ngô thay vào đó là một cặp kính gọng bạc, ăn mặc bảnh bao, lịch lãm. .
Nguyễn Nhan khó chịu nhất với thái độ giống chó, nhưng vẫn là hảo hảo rót trà cho anh, “Quý Thiếu, tôi đặc biệt pha trà búp yêu thích cho anh.”
Quý Tử Uyên liếc mắt nhìn chén trà, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Nguyễn Nhan trang điểm đậm cùng lông mi giả dày đặc, nhìn thoáng qua làm cho anh cảm thấy khó chịu, “Nguyễn Nhan, em giỏi lắm, ngay cả tôi mà cũng dám đùa giỡn.”
“Quý tổng, anh thật sự quá coi trọng tôi.” Nguyễn Nhan lộ ra vẻ hoảng sợ, “Nếu không phải Bùi Mạc Thần giúp đỡ, chuyện này tôi thật sự không thể rửa sạch được.”
“Em cho rằng tôi ngốc sao.” Quý Tử Uyên muốn nắm lấy cằm cô, nhưng nghĩ đến lớp trang điểm trên mặt, anh lại dừng lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng, “Tôi đưa 100 triệu cho em, chấm dứt hợp đồng mà không cần bồi thường, hiện tại em được tự do, khôi phục thanh danh, Nguyễn Nhan, kế hoạch của em rất tốt, xem ra tôi đã đánh giá em thấp rồi.”
Nguyễn Nhan cố ý run rẩy dưới ánh mắt của anh, “Lúc đưa ra việc hủy bỏ hợp đồng tôi không có nghĩ nhiều như vậy.”
“Nói thật đi, tôi muốn nghe lời nói thật.” Sự kiên nhẫn trong mắt Quý Tử Uyên đã cạn kiệt, “Tại sao Bùi Mạc Thần lại đứng ra nói giúp em, giữa hai người là đang bí mật liên lạc hay là giữa em và người khác.”
Nguyễn Nhan ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn anh.
“Nguyễn Nhan, em ngủ với Bùi Mạc Thần sau lưng tôi hay là người đàn ông khác?” Quý Tử Uyên không kìm được tức giận, nhéo nhéo cằm cô, “Đừng quên, em là người phụ nữ của tôi.”
Dù phải thừa nhận rằng mình mê mệt Nguyễn Nhan, nhưng anh cũng biết rất rõ rằng nhan sắc và sự nổi tiếng của Nguyễn Nhan đã khiến cô được nhiều đàn ông trong giới nhà giàu thèm muốn.
Ý nghĩ về việc cô làm tình nhân với người đàn ông khác khiến Quý Tử Uyên cảm thấy bị cắm sừng, điều này khiến anh vô cùng tức giận.
“Trí nhớ của tôi có sai không?” Nguyễn Nhan cười run rẩy, “Tôi nhớ rõ ràng, Quý Thiếu nói tôi không xứng làm người phụ nữ của anh, mọi người đều nói tôi chỉ là người để anh giải quyết nhu cầu. Quý Thiếu, anh cũng không phải ngày đầu tiên tìm một người phụ nữ, nếu anh muốn một người phụ nữ can tâm tình nguyện đi theo anh thì anh phải trả tiền, tôi không thấy tiền của anh và chỉ thấy bị đe dọa.”