Cô chỉ có thể thay một chiếc váy khác, sau đó đánh một lớp kem nền thật dày lên cổ để che đi vết kia.
Nhưng khi cô bước ra, bất cứ ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra cô và Quý Tử Uyên đã xảy ra chuyện gì.
Đạo diễn cười cười, không hề tức giận vì cô đến muộn, “Nguyễn Nhan, cô không sao chứ, có mệt không, nếu mệt thì cảnh quay của cô có thể dời sang ngày mai.”
Trần Thiên Hà nghe xong bất mãn nói: “Đạo diễn, cô ấy không quay, tôi có phải hoãn cảnh quay với đối thủ của cô ấy đến ngày mai không, ngày mai tôi còn có chuyện khác phải làm.”
“Nguyễn Nhan không muốn lãng phí thời gian, cô cũng không nổi tiếng như cô ấy.” Đạo diễn trừng mắt nhìn cô, Trần Thiên Hà tức giận giậm chân.
“Không sao, tôi không mệt, chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu cảnh quay đi.” Bị chăm sóc đặc biệt, Nguyễn Nhan cảm thấy không vui.
Vốn dĩ cô ấy có thể cảm nhận được sự tôn trọng của nhân viên, nhiều người khen cô ấy có khả năng diễn xuất tốt và làm việc chăm chỉ, nhưng sau ngày hôm nay, đoàn làm phim có lẽ sẽ chỉ nói rằng cô ấy nằm trên giường tốt đến mức có thể trèo lên Quý Tử Uyên và các nguồn tài nguyên sẽ tiếp tục.
Đây là lý do tại sao cô luôn chán ghét việc để người khác biết về mối quan hệ của mình với Quý Tử Uyên.
Sau khi đạo diễn đi làm, Trần Thiên Hà kỳ quái nói: “Chị Nguyễn Nhan, sao trước đây chị không mặc váy đó? Rất đẹp.”
Nguyễn Nhan nghe không được trong lời nói của cô ta châm chọc, xoay người rời đi.
Trần Thiên Hà “xì”, “Cô giả bộ kiêu ngạo làm gì, không phải là số mệnh tốt, cô có Quý Tổng bên cạnh, chẳng trách gần đây có nhiều tài nguyên tốt đến với cô như vậy.”
“Cô ghen tị?” Nguyễn Nhan quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi không ghen tị loại chuyện này.” Trần Thiên Hà giống như bị giẫm phải cái đuôi, “Tôi chỉ là muốn đilên bằng kỹ năng diễn xuất, không phải là bằng….”
Nhìn lướt qua thân thể Nguyễn Nhan, cô nói: “Dựa vào kỹ năng diễn xuất của bản thân là đáng tin cậy nhất, từ Thang Nhược Lan thì biết, Quý Thiếu đã chiều chuộng cô ấy đến mức có thể lên trời hái sao cho cô ấy cũng được, đàn ông luôn thích những cái mới mẻ.”
“Hiếm thấy cô có loại nhận thức này, tôi sẽ nói cho Quý Tử Uyên những gì mà cô đã nói. Tôi tin rằng sau này dù có bỏ rơi tôi đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không có ý gì với cô.
Nguyễn Nhan nói xong nở nụ cười nửa miệng, xoay người rời đi.
“Nguyễn Nhan….” Trần Thiên Hà dậm chân đứng thẳng.
Ai kêu cô ấy nói với Quý Tử Uyên, trong công ty ai không biết leo lên Quý Tử Uyên là lối thoát tốt nhất.
Nguyễn Nhan nhất định quay hai cảnh cuối, đạo diễn cho cô đi sớm.
Sau khi lên xe bảo mẫu, Nguyễn Nhan lấy một viên thuốc tránh thai trong lọ vitamin C và uống với nước.
Cả đời này cô không thể mang thai con của Quý Tử Uyên.
Trợ lý trầm giọng hỏi: “Nguyễn tiểu thư, bây giờ cô trở lại chỗ Quý Tử Uyên sao?”
Nguyễn Nhan mím môi, cô không muốn quá khứ chút nào.
Lúc này, Khương Tuyết Nhu mới gọi, “Ngôi sao lớn Nguyễn tiểu thư, buổi tối có muốn cùng nhau ăn tôm càng không.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Nguyễn Nhan cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thoải mái, “Không phải còn chăm sóc chồng con sao?”
“Hôm nay Hoắc Anh Tuấn đi công tác.”
“Gửi địa chỉ, tôi đến đó.”
Khương Tuyết Nhu cách chỗ đó khoảng 40 phút lái xe.
Gặp nhau xong, cả hai ngồi ở ban công, hướng ra bên ngoài sông
“Gần đây cậu có sao không.” Đặt bữa tối xong, Khương Tuyết Nhu nhìn Nguyễn Nhan, “Cậu có vẻ sút cân.”
“Ừm, mấy đêm không ngủ được .” Nguyễn Nhan nhẹ giọng nói.