Lông mày Lâm Minh Sâm gần như khẽ nhíu lại.
Trong mắt người ngoài, Tống Quân Nguyệt là người lạnh lùng, cao ngạo, nhưng khi hai người yêu nhau, cô ấy sẽ luôn trút bỏ lớp vỏ cứng cỏi và gai góc trước mặt anh, để lộ ra vẻ ngoài chân thật nhất.
Điều mà anh nhớ nhất về cô là điểm này.
“Anh nói sai rồi sao, khi em còn học đại học, không có người đàn ông nào trong trường có thể đấu lại em.” Lâm Minh Sâm trầm giọng nói, “Mọi người đều nói anh tìm bạn gái như em thì đó là định mệnh cả đời sợ vợ( phu cương bất chấn: người chồng không có uy quyền).”
Tống Quân Nguyệt sửng sốt, sau đó cười nói.
Tất nhiên cô đã nghe thấy những lời đó.
Khi còn học đại học, cô ấy luôn kiêu ngạo và xinh đẹp, nhiều chàng trai thích cô ấy nhưng không dám theo đuổi cô ấy, cô ấy tỏ vẻ mặt lạnh lùng khi họ dám theo đuổi cô ấy.
Tuy nhiên, cô lại yêu Lâm Minh Sâm, một người đàn ông không biết nói những điều tốt đẹp lại rất cứng đầu.
Người ta có tâm muốn chinh phục, cô chỉ muốn chinh phục cây gỗ Lâm Minh Sâm, nhưng lại tự mình nhúng tay vào.
“Anh có chắc là sợ vợ là không được tốt không?” Cô ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói, “Anh hành hạ em không nhẹ, ngoài mặt thì nhìn vô tội, nhưng thực chất bên trong thì anh có thể hành hạ một người phụ nữ phải nhập viện, nếu em báo cảnh sát chỉ với vết thương của em, cảnh sát có thể kết tội anh đó.”
“Anh sai rồi, bà xã, ăn cà tím đi.” Lâm Minh Sâm bưng món ăn của cô ấy ra.
Sau bữa tối, Lâm Minh Sâm vội vàng đi rửa bát, thậm chí không cho cô đụng vào bát đĩa, kẻo không buông tha anh chuyện đó.
Chỉ là sau khi hoàn thành xong công việc trong tay, Lâm Minh Sâm phát hiện mình ở đây còn không có thay quần áo, ngay cả những thứ cần thiết hàng ngày cũng không có.
Nghĩ đến vết thương của Tống Quân Nguyệt, anh cũng cảm thấy không tiện khi kéo cô đi dạo, đành phải nói: “Bà xã à, anh về căn hộ lấy ít quần áo qua đây.”
“Không cần.”
Tống Quân Nguyệt uể oải nhìn lên sổ ghi chép của mình, “Lúc ăn cơm em đã liên hệ với người ta, tất cả quần áo và đồ dùng vệ sinh của anh sẽ được giao đến.”
Lâm Minh Sâm kỳ quái cau mày, “Anh bị trói buộc rồi sao?”
“Tiền lương của anh nằm trong tay em.” Tống Quân Nguyệt cười đáp.
Lăng Diệp cho rằng cô ấy không biết nhiều về tình cảm, cô ấy thật sự không quen những người đàn ông khác, nhưng cô ấy vẫn hiểu Lâm Minh Sâm, “Tiền trong thẻ sẽ trừ đi.”
Lâm Minh Sâm đột nhiên cảm thấy bớt khó xử, anh không quan tâm đến thực lực của nửa kia của mình, nhưng không có nghĩa là anh có thể chấp nhận việc ăn uống của người khác. “Muốn mua gì thì lấy tiền trong thẻ của anh. Mặc dù anh không có tiền nhiều như em nhưng anh vẫn có thể đảm bảo rằng em có thể mua bất cứ thứ gì mà em muốn.”
“Hừ, em sẽ không khách sáo.”
Tống Quân Nguyệt đóng máy tính lại, “Em đi tắm. Đồ được giao xong, anh để trong phòng.”
Không lâu sau, chuông cửa vang lên.
Sau khi Lâm Minh Sâm mở cửa, một người phụ nữ trung niên mặc lễ phục nữ chuyên nghiệp đi vào trước, theo sau là mấy người phụ nữ cầm quần áo nam giới.
“Xin chào, tôi là tổng giám đốc của trung tâm thương mại Tân Long, chúng tôi đến đây để giao quần áo cho Tống tiểu thư.”
Sau khi người phụ nữ trung niên tự giới thiệu, một dãy quần áo nam được mang đến, đủ kích cỡ của anh ấy, ngoài những bộ vest anh mặc vào các ngày trong tuần, còn có quần áo ở nhà, đồ ngủ, váy ngủ và giày, thậm chí cả khăn tắm và bàn chải đánh răng, sản phẩm chăm sóc da cho nam giới đều có sẵn.
Lâm Minh Sâm đại khái cân nhắc giá cả những thứ này, sau đó khi đám người rời đi, anh dứt khoát lấy điện thoại di động ra, chuyển rất nhiều tiền vào thẻ đưa cho Tống Quân Nguyệt.
Dù sao cũng là tiền của anh ấy, vợ chuẩn bị tỉ mỉ quần áo, đồ dùng hàng ngày cho anh ấy là được rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!