Tống Quân Nguyệt đặt tập tài liệu xuống, ngả lưng vào ghế da, nhìn anh cười, “Em thế nào rồi, khi nào thì kết hôn?”
“Còn quá sớm, cho dù em có đồng ý, Lâm gia cũng sẽ không đồng ý.” Tống Thanh Duệ sờ sờ cái mũi, nhưng là anh biết, “Lâm gia khá là thúc giục Lâm Minh Sâm, năm nay nếu Lâm Minh Sâm không dắt bạn gái về ra mắt, chắc cô chú rất nôn nóng.”
Tống Quân Nguyệt giật mình, sau đó cụp đôi mắt thanh tú xuống, hàng mi đen rậm rạp giữa bóng đêm dày đặc.
“Nghĩ gì vậy?” Tống Thanh Duệ nhìn cô.
“Chị?” Tống Quân Nguyệt mím môi dưới có chút chua xót, “Chị cũng không biết nữa, chắc trong lòng anh ấy chị chỉ là một người phụ nữ đáng khinh.”
Cô rất cố gắng, nhưng Lâm Minh Sâm quá lạnh lùng, giống như một tảng băng gai, lạnh thấu xương.
Thật ra, cô có thể hiểu rằng cô không thể trách anh, mỗi người đều có lập trường của riêng mình, nhưng một sự thật là cô đã từ bỏ mối quan hệ đó trước.
“Nghĩ rõ ràng đi, hiện tại hai người đều độc thân, vẫn còn có cơ hội, nếu như bỏ lỡ, có lẽ thật sự là không có khả năng.”
Tống Thanh Duệ yên lặng tựa vào trước cửa sổ cao đến trần nhà, cảm thấy Tống Quân Nguyệt dường như có tất cả mọi thứ trên đời, nhưng thật ra trong lòng mang một gánh nặng, nội tâm cũng rất đau khổ.
Chỉ là những gì người khác có thể nhìn thấy chỉ là bề nổi.
Tống Quân Nguyệt im lặng một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Duệ đẹp trai nhướng mày, “Em muốn chị xử lý chuyện công việc thì chị rất thuận buồm xuôi gió nhưng chuyện tình cảm thì chị kém xa so với em, nhìn xem, em có tuyệt chiêu gì không.”
Tống Thanh Duệ suy tư vài giây, sau đó nở nụ cười, “Nếu như em là chị thì nhất định phải dùng một loại uy hiếp, với năng lực của Tống tổng, ép buộc Lâm Minh Sâm ở cùng chị là chuyện bình thường.”
Tống Quân Nguyệt kinh ngạc trợn to hai mắt.
Giống như nghe được điều gì đó khó tin, “Chuyện này không tốt lắm, Minh Sâm có tính cách hoàn toàn khác với Minh Kiều, càng ép buộc anh ấy, anh ấy sẽ càng bật lại và càng hận chị.”
“Có yêu thì mới có hận.” Tống Thanh Duệ cười cười, “Chị đã từng nghe nói chuyện ăn sầu riêng chưa, có người đánh chết cũng không ăn vì thối nhưng sau khi cố gắng cúi đầu cắn một miếng thì lại rất ngọt, càng ăn càng ngọt.”
Tống Quân Nguyệt trên trán có một vạch đen, cô là sầu riêng sao?
Mùi vị có ngon không?
Đừng sử dụng phép ẩn dụ đó.
“Tự mình suy nghĩ đi.” Tống Thanh Duệ nắm chặt túi quần, “Xem chị có đủ cứng rắn hay không, trước tiên đẩy đầu anh ấy vào trong ngực của chị, bề ngoài thì anh ấy sẽ kháng cự nhưng ngày nào cũng sống dưới một mái nhà, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của chị thì thỉnh thoảng có chút mềm lòng, thời gian sau, ai biết có thể quỳ xuống dưới váy của chị hay không.”
Đến tối khuya, Tống Quân Nguyệt có chút mất tập trung vì sự xúi giục của anh ấy.
Nhưng vẫn cảm thấy hoang đường.
Đúng vậy, trong mắt người ngoài cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ và đôi khi cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình.
Nhưng về mặt tình cảm, cô vẫn không có hận như vậy.
Tống Thanh Duệ chống tay lên bàn, cười nửa miệng, “Kỳ thật nhiều năm như vậy Lâm Minh Sâm không có kết hôn, cũng chưa chắc là đã buông bỏ chị, nhưng cũng không thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu chị ép buộc anh ấy có thể là anh ấy chống cự tuyệt vọng hoặc là cự tuyệt nhưng vẫn nghe theo lời chị. Nếu như là loại thứ nhất, thì có lẽ anh ấy không thích chị nhưng nếu là loại thứ hai thì có nghĩa là chị vẫn còn cơ hội.”
Tống Quân Nguyệt nháy mắt.
Có đúng như vậy không.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!