Tống Lão Gia đột nhiên trở nên già nua đi rất nhiều
Cho tới nay, Lão gia cho là mình rất thành công, bây giờ nhìn lại, ông quá thất bại, ông để cho Tống Gia dạy dỗ ra một cái cái loại ma quỷ gì vậy.
Tống Vương Quý cũng không nói chuyện.
Con trai là máu thịt của ông, nhưng ông sẽ không hồ đồ đến tiếp tục tha thứ.
Chung Nghệ Vi đau khổ mà nói: “Quân Nguyệt, chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn Dung Đức đi chết sao, mặc kệ như thế nào đó cũng là em trai của con không có cách nào khác sao, mẹ chỉ cần nó còn sống là đủ rồi, cũng không mong muốn gì nhiều.”
Tống Quân Nguyệt trong lòng không thoải mái, lại chỉ có thể tỉnh táo nói: “Để chú quyết định đi, chuyện này con cũng không thể tự mình quyết định.”
Mọi người thất thần nhìn nhau, cuối cùng hội trường cũng trở lại yên lặng.
Tống Thanh Duệ người một nhà cũng là buổi chiều mới biết được chuyện này.
Trong phủ tổng thống, Tống Nguyên mệt mỏi xoa xoa lông mày cười nhạt, “Tống gia quả thực sinh ra cái thứ gì tốt, dù sao tôi cũng nhìn anh ta lớn lên, tâm Dung Đức sao lại trở nên đen tối như vậy, quả thực so với Nhạc Hạ Thu có hơn chứ không kém.”
“Người ta nói gần son thì đỏ gần mực thì đen, cũng không phải là không có lý.”
Lâm Thanh Phương lạnh lùng nở nụ cười, “Thật may là lúc trước tôi không ép anh ta xuất ngoại, làm không tốt là đưa một con rắn độc ra ngoài, tôi phải nhốt anh ta lại và đời này đừng để anh ta ra ngoài.”
Tống Nguyên không nói gì, chỉ nhìn con trai, ” Thanh Duệ, con nghĩ sao, bác của con đã gọi điện cầu xin tôi mấy lần, có nghĩa là cho anh ấy một con đường sống.”
“Giam lại là con đường sống tốt nhất.” Lâm Thanh Phương nhàn nhạt nói, “Loại người này, phàm là thả ra liền sẽ gây ra sóng gió, lần này chúng ta là gặp may mắn, nhưng là có thể trải qua được mấy lần sóng gió này.”
Tống Nguyên thật dài thở dài một tiếng, thật chẳng lẽ chỉ có biện pháp này sao?
Chuyện cho tới bây giờ, ông cũng rất không thích Tống Dung Đức, nhưng là ông bận tâm về cảm xúc của anh ruột, không thể vì chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn.
Dù sao, Tống Vương Quý từ nhỏ đến lớn đều rất tốt với ông ấy.
Tống Thanh Duệ nhìn thoáng qua thần sắc của cha, nghĩ nghĩ, nói ra: “Kỳ thật có loại thuốc, sau khi tiêm vào sẽ khiến cho người ta hoàn toàn quên mất đi ký ức, quên sạch sành sanh, đây là loại thuốc mới nghiên cứu ra.”
Tống Nguyên sững sờ, cũng nhớ tới qua chuyện này, “Thế nhưng là ta nghe nói thuốc này có thể làm cho trí lực thoái hóa.”
“Cha, tại sao cha lại muốn thông minh làm gì, có thể ăn có thể uống có thể tự lo cho sinh hoạt bản thân là đủ rồi, huống chi cũng không phải biến thành ngớ ngẩn, chỉ là trí lực sẽ giảm xuống. Trên Tống Dung Đức có chị gái, phía dưới có em trai, coi như trăm năm sau bác trai có qua đời thì con tin chắc cũng có người chăm sóc anh ấy.”
Tống Thanh Duệ nhíu mày nói, “Đây cũng là biện pháp duy nhất, nếu không cũng chỉ có cách giống như mẹ nói, nhốt anh ấy cả đời.”
Lâm Thanh Phương nghi ngờ hỏi: “Chờ đã, con có thể làm cho anh ta mất trí nhớ, nhưng là trên mạng có lưu lại, tinh thần lực anh ấy suy thoái nhưng cũng không phải kẻ ngốc, thật lâu sau, có thể dễ dàng tra quá khứ từ trên mạng, trường hợp anh ta vẫn biết Lâm Minh Kiều là vợ cũ của anh ta và Nguyệt Nguyệt là con gái anh ta. Thật lòng mà nói, nếu trước đây mẹ không phản đối việc Nguyệt Nguyệt liên lạc với cha ruột của nó, nhưng bây giờ thì mẹ không đồng ý …
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!