Tống Vương Quý xoa xoa lông mày, “Vậy con muốn cha đỡ con dậy để cho con đối phó với chị gái của mình sao. Dung Đức, cha không nhìn ra năng lực của con, cái cha thấy được chính là lòng dạ hẹp hòi, cực đoan, không có bao dung, độ lượng, khí chất, những thứ này sẽ dẫn Tống thị đến đường diệt vong.”
“Cha, chỉ là không tin con.” Tống Dung Đức ngẩng đầu nhìn ông.
“Tin tưởng con?” Tống Vương Quý nghe xong nói đùa, “cha là người hơn ai hết muốn tin tưởng con, con là con cha nhưng nếu cha tin tưởng con, sợ rằng ngay cả cổ phiếu của Tống thị cũng sẽ bị Nhạc Hạ Thu lừa gạt. ”
“Cha, sự việc đó đã dạy cho con một bài học lớn, con đã ngẫm lại rồi, nếu mà con tái phạm một lần nữa thì con sẽ là một con lợn.” Tống Dung Đức hào hứng nói, “Tại sao cha không cho con một cơ hội.”
“Con đã tỉnh lại nhưng là đã tỉnh lại quá muộn.”
Tống Vương Quý tức giận đẩy anh lên trước bàn thờ quỳ xuống, “Cha lớn rồi, không phải ngu ngốc, cha hiện tại rất hận đời, coi như là ai cũng làm tổn thương cha, coi như trên đời này chỉ có mấy người tốt, chỉ cần cha đúng là được.”
“Đêm nay con quỳ xuống đây cho cha.”
Tống Vương Quý tức giận nói: “Ông nội con là cha của cha, cha không cho phép con lợi dụng để ông ấy tức giận đến thân bại danh liệt.”
Nói xong ông ấy đóng sầm cửa bỏ đi.
Chung Nghệ Vi vội vàng chào hỏi, “Thế nào rồi?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta là cho tức chết.” Tống Vương Quý ôm ngực, “Đứa nhỏ này, đầu óc đã trở nên tồi tệ, ngay cả ông nội của chính mình cũng lợi dụng.”
Chung Nghệ Vi cười nhạt, “Chúng ta đều tưởng rằng sau khi Nhạc Hạ Thu xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ giác ngộ, nhưng không ngờ. Chúng ta hãy tìm cách chia cách Minh Kiều và Thanh Duệ, không thể để tiếp tục như vậy, nếu không sẽ làm cho Dung Đức kích động, về lâu dài Tống gia sẽ không yên bề gia thất.”
“Em tưởng anh không nghĩ tới sao.” Tống Vương Quý thở dài, “Nhưng em không có nghe thấy Lâm Thanh Phương nói cái gì sao, Thanh Duệ là con của cô ấy, Minh Kiều không có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta không nên xen vào chuyện của người khác.”
“Dù sao chúng ta cũng là ông bà nội của Nguyệt Nguyệt.”
“Nhưng khi Dung Đức tái hôn, có phải Lâm gia đến quấy rầy vì là ông bà ngoại của Nguyệt Nguyệt nên không cho phép con trai em cưới người phụ nữ khác sao?” Tống Vương Quý hỏi.
Chung Nghệ Vi cứng họng, “Vậy thì tôi phải làm sao đây, tôi không thể chấp nhận được. Trước đây, Lâm Minh Kiều là vợ của con trai tôi nhưng nếu cô ấy lại trở thành vợ của cháu trai tôi, tôi rất xấu hổ và nó thực sự sẽ là một trò cười.”
“Để xem Tống Nguyên sẽ giải quyết như thế nào.” Tống Vương Quý trầm tư nói.
Trên phố về đêm, đèn nê ông bên đường rực rỡ sắc màu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!