“Ồ, chẳng trách Lâm Minh Kiều phát hiện ra tôi nói dối cô ấy, chính là anh đứng sau lưng giở trò,” Tống Dung Đức tức giận, “Tôi là anh họ của anh, anh không giúp tôi giấu giếm loại chuyện này, hoặc là nói sớm cho tôi biết, tôi là người thân của anh hay là Minh Kiều, anh rõ ràng muốn chúng tôi ly hôn.”
Tống Thanh Duệ mặt mũi tràn đầy châm chọc, “Đều là lỗi của tôi, tôi không giúp anh giấu diếm chuyện lừa dối, nên để cho anh lăng nhăng bên ngoài, trong nhà thì êm ấm, đi theo anh để lừa gạt vợ của anh, anh không cảm thấy buồn nôn sao.”
“Anh nói ai buồn nôn, tôi có buồn nôn cũng không bằng anh.”
Tống Dung Đức không chịu nổi nữa xông lên đánh Tống Thanh Duệ.
“Kéo bọn họ ra đi.” Tống Lão Gia vội vàng nói.
Tống Hưng Thần cùng Tống Nguyên, Tống Vương Vương Quý nhanh chóng kéo bọn họ ra.
“Buông tôi ra, Tống Thanh Duệ, anh cắm sừng tôi, dồn tôi vào chân tường, thù này tôi sẽ không quên.” Tống Dung Đức rống lên.
Lâm Thanh Phương ấn huyệt thái dương tức giận nói: “Tống Dung Đức, nếu cháu cứ ồn ào như vậy, chúng tôi chỉ có thể mời cháu ra ngoài.”
“Tại sao thím lại đuổi cháu ra ngoài?” Tống Dung Đức vặn lại, “Sao, thím muốn cùng con trai ăn hiếp cháu, cha mẹ, ông nội, phải giúp cháu, cháu là nạn nhân, chú không thể làm tổng thống nếu chú không có sự hậu thuẫn của gia đình chúng tôi.”
“Tôi từ khi nào không coi trọng gia đình của cháu.” Lâm Thanh Phương đau lòng, “Dung Đức, mỗi lời nói của cháu đều là đang làm chia rẽ mối quan hệ giữa hai gia đình. Cháu dựa vào bức ảnh hôm nay cháu chụp được, cháu cho rằng Thanh Duệ ở sau lưng cháu giở trò, khẳng định là Lâm Minh Kiều cắm sừng cháu, cháu còn có chứng cứ khác sao, nếu đưa ra chứng cứ xác đáng thì Lâm Thanh Phương tôi hôm nay quỳ xuống đây xin lỗi cháu.”
“Đừng ” Tống Vương Quý nói trước, “Em dâu, tôi biết thím là người như thế nào, không cần đâu.”
“Ừm.” Chung Nghệ Vi gật đầu, tuy rằng lúc đầu vừa tức giận vừa sửng sốt, nhưng hai người cũng không ngu ngốc lấy những gì Tống Dung Đức vừa nói ra làm bằng chứng.
Và từ khi con trai bà ở cùng Nhạc Hạ Thu, đầu óc cũng rất mơ hồ, trong lòng bọn họ cũng biết.
“Cha, mẹ.” Tống Dung Đức vô cùng thất vọng, đau lòng, “Con là con trai của hai người, hai người vẫn là hướng về Tống Thanh Duệ.”
“Con có thể yên lặng cho tôi được không.” Tống Vương Quý nghiêm mặt nhìn anh, “Nghe Thanh Duệ nói một chút.”
“Anh ấy là đang ngụy biện.” Tống Dung Đức chế nhạo, “Đương nhiên là sẽ không thừa nhận.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!