Tống Dung Đức hơi ngượng ngùng.
Ánh mắt anh không khỏi liếc nhìn về phía bàn của Hoắc Anh Tuấn cách đó không xa, có rất nhiều gương mặt quen thuộc mà anh quen biết, bao gồm cả Khương Tuyết Nhu, Hạ Văn Trì.
Ngay cả Tống Thanh Duệ cũng nói chuyện vui vẻ với những người bạn cũ của anh Hoắc Anh Tuấn, Hạ Văn Trì.
Trước kia những người này hiển nhiên không quen thuộc lắm, đặc biệt là Hạ Văn Trì ở Thanh Đồng, cũng chưa từng gặp qua Tống Thanh Duệ.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Anh rất khó chịu và có một cảm giác khó tả, như thể vị trí cũ của anh đã bị Tống Thanh Duệ từ từ thay thế.
“Chú, có nhiều chuyện xảy ra là cháu không đúng, cháu…..”
“Anh đã nói một lần, sau đó đừng nhắc tới, tất cả đều kết thúc rồi.” Lâm phụ giơ tay ngắt lời, cho dù Tống Dung Đức đích thân tới xin lỗi, ông cũng không tin tưởng, bởi vì thực sự đã gây ra tổn thương nó không có cách nào xóa đi được.
Ông nghĩ cách tốt nhất bây giờ là Tống Dung Đức biến mất trước mặt họ một cách có ý thức, và điều đó sẽ tốt cho mọi người.
Sự lạnh nhạt của Lâm phụ khiến Tống Dung Đức rất khó chịu.
Anh thà rằng Lâm phụ Lâm mẫu trách cứ anh như trước.
“Chú, cháu có thể nói vài lời với bạn cháu được không.” Tống Dung Đức đột nhiên thấp giọng hỏi.
“Tùy anh.” Lâm phụ không muốn tiếp đãi chút nào, xoay người rời đi.
“Chú, món quà.” Tống Dung Đức vội vàng đưa chiếc hộp trong tay.
Sau khi Lâm phụ cầm lấy đưa cho Lâm Minh Sâm, liền xoay người rời đi không thèm mở hộp.
Tống Dung Đức rất xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, đi tới trước bàn của Hoắc Anh Tuấn, mỉm cười, “Lão Hoắc, Hạ Văn Trì, anh cũng ở đây…”
Mọi người trong bàn ngay lập tức đổ dồn sự chú ý vào anh.
Hạ Văn Trì nhìn người bạn cũ bằng ánh mắt kỳ quái, anh thật sự không ngờ Tống Dung Đức lại chủ động chào hỏi.
Bởi vì anh không có tiếp xúc nhiều với Tống Dung Đức mấy năm rồi.
Sở dĩ anh có thể đến Kinh Đô lần này là vì mấy năm qua có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Lâm ở Thanh Đồng, sau này sẽ có nơi để hợp tác.
Hoắc Anh Tuấn khẽ mấp máy đôi môi mỏng, còn chưa kịp mở miệng đã bị Khương Tuyết Nhu véo một cái vào đùi.
Người phụ nữ bên cạnh anh đang mỉm cười nhưng lại khiến da đầu anh ngứa ngáy, anh chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ừm, tôi đi cùng vợ.”
“Chồng, em muốn đi vệ sinh.” Khương Tuyết Nhu lười biếng nói.
“Anh đi với em.” Hoắc Anh Tuấn nắm lấy tay Khương Tuyết Nhu, đứng dậy ngay lập tức.
Cặp đôi bỏ đi ngay lập tức, hoàn toàn cố gắng tránh mặt anh ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!