Hai người đưa Nguyệt Nguyệt ra sân trước ăn sáng.
Nguyệt Nguyệt bị Tống Thanh Duệ giữ chặt, đôi mắt to đen láy nhìn xung quanh.
Tống Dung Đức hớt hải chạy theo, “Nguyệt Nguyệt, cha đưa con đến nhà bà nội.”
Nguyệt Nguyệt đơn giản quay đầu, ôm cổ Tống Thanh Duệ, coi anh ấy là cha của mình.
Tống Dung Đức ghen tị, “Thanh Duệ, trả con gái cho tôi, tôi đưa con bé về nhà cũ, Minh Kiều vừa rồi đã đồng ý.”
“Sau khi tôi đi làm có thể đưa con bé đến đó.” Tống Thanh Duệ nghiêm túc nói, “Nguyệt Nguyệt hiện tại không muốn rời xa tôi, tôi cưỡng chế giao con bé cho anh, con bé sẽ khóc mất, con bé không còn là đứa nhỏ không hiểu gì hết, con bé sẽ quay người và suy nghĩ của riêng mình, hiểu không.”
“Bởi vì tôi hiểu nên đó là lý do tôi muốn phát triển thêm quan hệ với con bé,” Tống Dung Đức sốt ruột nói, “Tống Thanh Duệ, anh muốn làm cha của con gái tôi, tôi nói cho anh biết, anh nằm mơ đi.”
Sắc mặt Lâm Minh Kiều hơi thay đổi, cô vội vàng nhìn Tống Thanh Duệ, anh vẫn bình tĩnh như cũ, mặt không chút thay đổi, dường như cũng không muốn nói chuyện với Tống Dung Đức.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Cách tiếp cận này có vẻ là tốt nhất.
“Tống Thanh Duệ, anh có gan nghĩ, nhưng không có gan thừa nhận.”
Tống Dung Đức chế nhạo, “Anh thích trẻ con, không biết kiếm phụ nữ sinh con sao, ôm con của người khác là có ý gì.”
Vợ chồng Tống Nguyên đang đi dạo trong vườn cau mày khi nghe những lời này.
Đặc biệt là Lâm Thanh Phương rất bất bình, “Thanh Duệ của chúng tôi đã làm bổn phận người chú với Nguyệt Nguyệt, so với anh còn tốt hơn nhiều, anh có quyền gì mà ở đây nói này nói kia.”
Giọng nói uy nghiêm đột nhiên xuất hiện khiến ba người giật mình.
Đặc biệt là Tống Dung Đức, anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Phương và Tống Nguyên, theo bản năng hiện lên một tia kính nể và sợ hãi.
Từ khi hai người này trở thành tổng thống và phu nhân của tổng thống, uy quyền của cấp trên càng ngày càng cao, anh thì càng ngày càng kém, hiện tại anh xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt chú, thím của mình.
“Thím à, ý cháu không phải vậy….” Tống Dung Đức thấp giọng giải thích.
Tống Nguyên hờ hững hỏi: “Không phải cha anh đã nói là muốn đưa anh ra nước ngoài sao?”
“Cháu không muốn ra nước ngoài.” Tống Dung Đức cúi đầu, “Cháu không nỡ xa Nguyệt Nguyệt.”
Lâm Thanh Phương giễu cợt, “Trước kia thì không muốn gặp giờ thì ngược lại không nỡ xa con bé.”
“Dù sao thì chú, thím cũng có thể chửi bới, cháu đã biết mình sai rồi.” Tống Dung Đức cố chấp, “Sau này cháu ở trong nước sẽ chăm sóc Nguyệt Nguyệt thật tốt.”
“Dung Đức, chăm sóc con cái không phải chỉ cho ăn uống no nê là đủ, hành vi, tư tưởng của con bé đều là do cha mẹ dạy dỗ. Còn anh, anh có vấn đề về lời nói và việc làm, anh lấy cái gì mà giáo dục đứa nhỏ.” Lâm Thanh Phương vặn lại, “Để con bé lớn lên giống như anh sao?”