“Ừm.” Tống Thanh Duệ gật đầu, “Hôm nay Minh Kiều biết được hai người đưa Nguyệt Nguyệt đi ngược lại cô ấy không có vội vàng mà thay vào đó cô ấy sợ hai người không dỗ được Nguyệt Nguyệt, nên nhanh chóng kêu dì Lưu đến trợ giúp.”
Dì Lưu đang đứng một bên nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm mỉm cười, phải khâm phục thiếu gia.
Ngược lại, Chung Nghệ Vi và Tống Vương Quý trông đã tốt hơn rất nhiều, không còn vẻ không vui như trước.
“Lẽ ra Minh Kiều nên nói cho chúng tôi biết.” Chung Nghệ Vi nói, “Vì cô ấy không có ở đây nên ông bà như chúng tôi sẽ chăm sóc Nguyệt Nguyệt.”
“Cô ấy cũng suy nghĩ lỡ như anh Dung Đức phát hiện, anh ấy sẽ lấy cớ cô ấy đi công tác để tranh giành quyền nuôi con.” Tống Thanh Duệ thở dài, “Nếu không tin, thì hãy xem khi anh Dung Đức quay về, nhất định sẽ nói kháng cáo lên tòa.”
Chung Nghệ Vi và Tống Vương Quý nhìn nhau.
Ngay lúc đó, rất nhiều suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu họ
Có sự do dự.
Thật ra, nếu Tống Dung Đức tranh giành quyền nuôi con sẽ rất tuyệt, Lâm Minh Kiều quá bận rộn công việc, đứa nhỏ có thể do hai người họ nuôi dưỡng. Dù sao chuyện của tập đoàn Tống thị căn bản là do Tống Quân Nguyệt quản lý, Tống Vương Quý thường ngày không có bận bịu gì, Chung Nghệ Vi càng muốn gần gũi, thân thiết với cháu gái.
Tống Thanh Duệ nhìn thấu suy nghĩ của hai vợ chồng từ lâu, khẽ cười không nói lời nào.
Phòng khách trầm mặc một hồi, Tống Lão Gia chủ động cất giọng nói lên tiếng lòng của con trai và con dâu, “Nếu Minh Kiều có việc bận thì cứ để Nguyệt Nguyệt ở nhà cũ, Tống gia không thiếu người chăm sóc con bé.”
“Ông nội, trước đây cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng cháu sợ anh Dung Đức muốn đưa đứa nhỏ đi.”
Tống Thanh Duệ thở dài, “Để cháu cho ông xem một thứ, ông sẽ sớm hiểu được nỗi băn khoăn của Minh Kiều.”
Anh bật điện thoại, phát một đoạn video và đưa cho Tống Lão Gia.
Tống Lão Gia liếc mắt liền thấy người phụ nữ trong video đang dùng kéo cắt bụng con mèo, con mèo vẫn còn sống, đang vùng vẫy giãy dụa đau đớn.
Chung Nghệ Vi cùng Tống Vương Quý nghiêng người nhìn xem, Chung Nghệ Vi vốn là phụ nữ, không kìm được hét lên một tiếng đầu tiên, liền xoay người tìm thùng rác nôn ra.
Hai người đàn ông Tống Lão Gia và Tống Vương Quý không chịu nổi cảnh tượng tàn khốc kia, vội vàng tắt máy, sắc mặt tái xanh vô cùng.
Vừa rồi bọn họ trong nháy mắt nhận ra khuôn mặt là Nhạc Hạ Thu.
Nhạc Hạ Thu gần đây về nhà cũ vài lần, lần nào cũng chân yếu tay mềm, tương phản như vậy khiến Tống Lão Gia cả đời trải qua sóng gió đều vô cùng tức giận.
“Quả thực là điên rồi.”
Tống Lão Gia đập cái chén tại chỗ, sau đó chỉ vào Tống Vương Quý mắng, “Nhìn con ngoan mà anh giáo dục, tìm được người phụ nữ ác độc như vậy, không phải, cái này không chỉ ác độc mà còn là biến thái, là khủng bố.”
Tống Vương Quý sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị kích động.