“Lâm tổng, hiếm khi đi ra, đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, lại đây, hoan hô.”
Một nữ đồng nghiệp của viện đã thẳng thắn kể cho mọi người nghe một số điều thú vị về viện.
Lâm Minh Kiều vì muốn biết thêm nhiều hơn nên đặt điện thoại xuống và hòa mình vào bầu không khí.
Mọi người nói chuyện phiếm đến mười giờ mới trở về ký túc xá.
Lâm Minh Kiều uống năm sáu chai bia, hơi say.
Khi nhận được video của Tống Thanh Duệ, cô vẫn có chút choáng ngợp, “Thực xin lỗi, tối nay tôi quá mải mê tán gẫu với mọi người, cũng uống hơi nhiều, Nguyệt Nguyệt ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.”
Tống Thanh Duệ nhìn người phụ nữ trong điện thoại, mái tóc dài mê người vương vãi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sau khi uống rượu, đôi mắt xinh đẹp say sưa mơ hồ vì rượu, bộ dạng đó có thể khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn vào nó đều có thể phạm tội.
Khuôn mặt tuấn tú của anh ta tối sầm lại một lúc, giọng điệu cũng rất lạnh lùng, “Vậy cô vẫn nhớ tới Nguyệt Nguyệt.”
Lâm Minh Kiều khẽ giật mình, mặc dù cô uống rất nhiều, nhưng không hoàn toàn say, chẳng qua loại trạng thái này khiến cô càng kích động hơn, trong lòng nghĩ đến cái gì liền trực tiếp thốt ra mà không suy xét, “Ý anh là gì, tôi thế nào lại có thể không nhớ Nguyệt Nguyệt.”
“Có nhớ, vậy tại sao cô uống nhiều rượu như vậy, rồi bây giờ mới về?” Tống Thanh Duệ hướng ánh mắt đầy sự trách móc.
Chẳng mấy khi anh trách mình, Lâm Minh Kiều lập tức sững sờ, “Mới mười giờ, người ta còn uống rượu khi tôi rời đi, đối với rất nhiều người, cuộc sống về đêm mới bắt đầu. Hơn nữa anh nghĩ tôi muốn uống rượu nhiều như vậy sao, chỉ có như vậy mới có thể gần họ, nói chuyện với họ nhiều hơn, tôi có thể học hỏi được nhiều điều hơn.”
“Học hỏi là thứ hai, an toàn tính mạng là quan trọng nhất, cô biết không.”
“Tôi cũng là người lớn, cho nên không cần anh dạy bảo.” Lâm Minh Kiều càng nghe càng thấy xót xa, “Tống Thanh Duệ, anh không có chút nào tin tưởng tôi sao, tôi hận anh.”
Nói xong, cô ấy ném điện thoại đi, xúc động rồi nằm vật ra gối khóc.
Cô không muốn quan tâm đến Tống Thanh Duệ nữa.
Cô ấy cũng không muốn anh ấy giúp cô chăm sóc đứa trẻ.
Lúc đang dụ cô hẹn hò, anh nói thật tốt, anh sẽ đối tốt với cô, không phải như Tống Dung Đức, nhưng cuối cùng thì sao, cô chỉ uống một chút , trở về muộn liềm quay ra trách móc cô.
Dù thế nào đi nữa thì cũng phải chia tay.
Cô ấy lăn ra ngủ khóc, điện thoại reo nhiều lần không thấy trả lời.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, đầu cô vẫn còn sưng và con mắt chua xót.
Nghĩ đến vụ tranh chấp đêm qua, dù đã bình tĩnh lại và không muốn chia tay nhưng cô vẫn rất day dứt.
Cô cầm điện thoại lên, phát hiện tối hôm qua cúp máy, Tống Thanh Duệ gọi điện thoại và video rất nhiều, sau khi cô ngủ say, anh gửi rất nhiều tin nhắn.
[Bảo bối, tôi không cố ý la mắng cô, sở dĩ đêm nay tôi không vui là vì tôi lo lắng cho cô, con gái ra bên ngoài uống rượu không an toàn. Cô và đồng nghiệp trong viện quen nhau chưa được bao lâu và cô không biết hết con người thật của họ. Đôi khi trong công việc hằng ngày họ có thể là người tốt nhưng ai biết được chuyện riêng tư thì như thế nào. Cô nói rằng cô uống rất nhiều rượu với họ, tôi có thể yên tâm sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện, tôi không thể kịp thời đến bảo vệ cô, nếu như tôi không quan tâm cô chút nào thì tôi không có yêu cô.】