“Đúng vậy, anh ấy không dám.” Quý Tử Uyên thấy mình rất thích dáng vẻ kiên quyết của cô, muốn lập tức ném cô lên giường để chinh phục.
Anh nhéo cằm cô, đang định hôn cô thì đột nhiên dừng lại, “Lần nào cũng là mặt cục đá này, cười đi, tôi không muốn chơi với người máy.”
Nguyễn Nhan nhẹ giọng nói: “Tôi vừa rồi bị dọa, tôi nhìn thấy anh lại muốn buồn nôn.”
“Cái gì?” Quý Tử Uyên cười tủm tỉm mà đáy mắt lạnh như băng, “Tôi làm cho cô muốn buồn nôn như vậy sao?”
“Anh cũng biết mình đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi, nói thật, tôi rất sợ bị mắc bệnh.” Nguyễn Nhan không khách sáo chút nào.
“Ồ, cô có quyền gì mà nói tôi như vậy.” Quý Tử Uyên hơi bóp cằm cô, “Trước giờ không phải cô cũng bị người khác quấn lấy sao? Không phải lần đầu tiên, cô đừng làm ra vẻ ngây thơ và buồn nôn.
“Thật là kinh tởm, đừng chạm vào.”
Nguyễn Nhan nhìn anh, một đôi mắt lạnh lùng phản chiếu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Quý Tử Uyên nhìn cô, khiến anh nhớ tới một người phụ nữ khác.
Rất giống.
Sao đôi mắt giống nhau quá.
Khiến anh luôn không kìm được mà nổi lên một cơn thịnh nộ trong lòng, muốn kéo cô vào trong ‘Địa ngục’.
“Vậy thì cả hai chúng ta đều kinh tởm với nhau.”
Quý Tử Uyên cười giễu cợt giọng nói hỗn xược, cúi đầu, mím chặt môi.
Nguyễn Nhan không nhúc nhích, cứ để anh hôn bao nhiêu tùy ý, không cự tuyệt cũng không nghênh đón.
Thành thật mà nói, cô thấy nó nhàm chán và kinh tởm, nhưng Quý Tử Uyên không bao giờ thấy chán.
Cô ấy đi theo anh như thể cô ấy là thứ giẻ rách bẩn thỉu nhất trên thế giới.
Quần áo rơi trên mặt đất, những nụ hôn của Quý Tử Uyên rơi xuống dày đặc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất lớn, nhưng anh mặc kệ.
“Quý Tử Uyên, anh mở cửa cho tôi.”
Bên ngoài, Tống Dung Đức rống lên, tiếp theo là một cước đạp vào cửa.
Nguyễn Nhan tránh đi nụ hôn của anh, “Trước tiên anh hãy xử lý anh ấy đi.”
“Xem ra cô còn có tâm trạng nhớ nhung người đàn ông khác, xem ra tôi còn chưa đủ cố gắng.”
Quý Tử Uyên quay mặt lại, khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu thất vọng, quả táo lăn lộn của người đàn ông toát ra sức quyến rũ chết người.
Ngay sau đó, anh bế cô bước lên lầu.
Nguyễn Nhan nghiến răng, trong lòng thầm gọi anh là “đồ bệnh hoạn”, nhưng cũng không làm gì được anh ấy.
Dưới lầu, Tống Dung Đức gõ cửa một hồi lâu, tay chân gần như tê dại, mới lấy điện thoại di động ra, “Quý Tử Uyên, tôi biết anh đang ở bên trong, nếu một lần nữa mà anh không mở cửa thì tôi chỉ có thể tìm một thợ phá khóa đến.”
“Anh thật cả gan, ngay cả cửa nhà tôi mà cũng dám dám phá.”
Cánh cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, Quý Tử Uyên uể oải xuất hiện, áo choàng tắm trên người tùy tiện buộc lại, màu đỏ sẫm dưới mắt vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt, mái tóc đen ngắn hơi rối tung, trên thân phảng phất mùi hương phụ nữ quen thuộc.
Tống Dung Đức liền ngửi được mùi hương trên người.
Cách đây không lâu, người phụ nữ đó đã bị anh ấy bóp cổ và có ngửi qua.
Ngay lúc đó, Tống Dung Đức đột nhiên hiểu ra.