“Đây là nhà riêng của tôi ở bên ngoài, những lúc mệt mỏi không muốn về phủ Tổng thống tôi đều về đây nghỉ ngơi.”
Tống Thanh Duệ lùi xe vào chỗ đậu.
Nhưng Lâm Minh Kiều lại chột dạ, tại sao lại đưa mình tới nhà riêng của anh ấy, cô nam quả nữ về chung một nhà, không lẽ là muốn….
Anh ấy đã du học ở nước ngoài và có một số chuyện anh ấy có thể rất… thoáng.
Chẳng lẽ lát nữa sẽ….
Tim cô đập loạn xạ cho đến khi tiếng ngân nga của Nguyệt Nguyệt đánh thức cô.
Đúng rồi, còn có Nguyệt Nguyệt ở đây nữa, không phải là cô nam quả nữ.
Khi đó, chỉ cần cô ôm Nguyệt Nguyệt, nhất định anh ấy sẽ không làm gì được mình.
“Xuống xe đi.”
Tống Thanh Duệ mở cửa sau, đưa Nguyệt Nguyệt ra trước.
“Ồ, sao không về Phủ tổng thống đi.” Lâm Minh Kiều chậm rãi đi ra ngoài.
“Phủ tổng thống có người hầu trông coi, muốn ôm cô thì không tiện cho lắm.” Tống Thanh Duệ đưa ra một cái tay ôm vai cô, “Đi vào đó chơi xíu đi, lát nữa tôi nấu cơm cho cô ăn.”
Lâm Minh Kiều gật đầu.
Đây là một ngôi nhà rộng hơn 200 mét vuông.
Trang trí rất lịch sự, tao nhã, ấm áp, sạch sẽ và ngăn nắp.
Giữa phòng khách là chiếc nôi mới với bộ chăn ga gối đệm màu hồng mới còn có những món đồ chơi nhỏ.
Trên ghế sô pha da còn có con búp bê màu hồng, trong tủ rượu không phải rượu vang mà là sữa bột và bột gạo cho trẻ con uống.
Khi Lâm Minh Kiều bước vào, cô phát hiện nơi đây không giống chỗ ở của một người đàn ông độc thân mà giống như nhà của một người đàn ông đã có vợ và con hơn.
Cô đương nhiên biết những thứ này là đồ mới, nhìn thoáng qua cũng biết rõ là Tống Thanh Duệ chuẩn bị cho Nguyệt Nguyệt.
Sau khi Tống Thanh Duệ đi vào, đặt Nguyệt Nguyệt vào trong nôi, Nguyệt Nguyệt nhìn thấy nhiều đồ chơi như vậy, mới lạ ấn lên, nghe tiếng nhạc quen thuộc cười.
“Nhìn xem, Nguyệt Nguyệt khá thích khi ở đây.” Tống Thanh Duệ cong môi nói.
“Anh mua nhiều đồ chơi như vậy, đương nhiên là con bé thích rồi.” Lâm Minh Kiều liếc anh một cái, cũng phải thừa nhận anh ấy là một người rất tỉ mỉ và chu đáo, cô cho rằng người đàn ông như anh ấy rất dễ dàng chiếm được trái tim của phụ nữ và trẻ em.
“Tôi hi vọng Nguyệt Nguyệt vui vẻ, lần sau cô có thể đưa con bé đến đây thường xuyên hơn. Tôi cũng làm một phòng ngủ riêng cho con bé, còn có thêm đồ chơi, đợi khi nào con bé có thể bò được con bé sẽ có đồ chơi mà không cảm thấy nhàm chán.”
Tống Thanh Duệ kiểm tra tã lót của Nguyệt Nguyệt, phát hiện có nhiều nước tiểu, khéo léo thay xong rồi mới cởi áo khoác, mặc tạp dề vào, “Cô ngồi đi, tôi nấu cơm, tiện thể cho cô nếm thử tài nghệ nấu ăn của tôi.”
Hai người sống ở Phủ tổng thống một thời gian, nhưng Lâm Minh Kiều không biết tài nghệ nấu ăn của anh ấy như thế nào.
Cho đến khi thấy anh ấy đang bận rộn trong phòng bếp, Lâm Minh Kiều nhìn thấy công đoạn lúc anh thái thịt, liền biết tài nghệ nấu nướng của anh, “Anh là đầu bếp sao?.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!