Cho tới bây giờ, Tống Dung Đức cứ như là đang mơ, kẹt ở trong mộng không bao giờ tỉnh lại.
“Bây giờ, xin mời chú rể hôn cô dâu.” Người chủ trì hôn lễ đột nhiên nói.
Tống Dung Đức chậm rãi định thần lại, vén khăn che mặt cô dâu lên, người phụ nữ xuất hiện trước mặt có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khi nhìn kỹ, khi cười, sắc mặt vẫn có chút cứng ngắc.
Đây là khuôn mặt đã được tái tạo lại gần như đã thành công, vết sẹo trên mặt Hạ Thu đã không còn, hơn nữa khuôn mặt này còn trông đẹp hơn trước, nhưng Tống Dung Đức lại cảm thấy rất kỳ quái.
Nó xa lạ đến nỗi anh không thể hôn cô một chút nào.
Thấy anh không hiểu, nụ cười trên mặt Hạ Thu Thu dần dần đông lại, cô thấp giọng nhắc nhở, “Dung Đức.”
Người chủ trì hôn lễ nói đùa: “Chú rể của chúng tôi đã choáng váng khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp như vậy.”
Có một tràng cười lớn từ khán giả.
Tống Dung Đức nhắm mắt lại, nghe lệnh mà hôn cô.
Vào đêm tân hôn, quản gia biệt thự giao những phong bao mừng cưới và sổ tay quà tặng cho Nhạc Hạ Thu.
Nhạc Hạ Thu nhìn một cái, liền rất bất mãn, “Sao lại chỉ có nhiêu đây, phong bao lớn nhất cũng chỉ có hai vạn, Dung Đức, em nhớ anh trước kia từng đi đám cưới bạn bè phong bao lên đến mấy chục vạn, anh trước kia chính là vung tay quá trán, anh xem bọn họ đều rất hẹp hòi”
Tống Dung Đức thầm nghĩ trước đây những bạn bè đó đều không có đến đây, phong bao đỏ ở đâu ra, nhưng anh không giải thích, chỉ là im lặng hút thuốc, trước đây anh không thích hút thuốc, nhưng gần đây lại say mê thứ này.
Dường như chỉ khi hút thuốc mới khiến anh ấy bớt cáu kỉnh hơn.
“Trước đây, anh quá coi trọng tình anh em.” Hạ Thu thở dài, “Nhưng hôm nay thì khác, không giống như trước, anh không còn là người phụ trách Tống thị, trong tay anh nhất định không có nhiều tiền như vậy, và gia đình nhỏ của chúng ta cũng phải có chi tiêu. Như vậy đi, sau này em sẽ quản lý việc chi tiêu của gia đình, anh sẽ xử lý mọi việc đối nhân xử thế, để anh có thể chăm chỉ ở bên ngoài làm việc, được không.”
Tống Dung Đức im lặng nhìn cô.
Anh không ngốc đến mức không hiểu được ý mà Nhạc Hạ Thu muốn nói là gì.
Điều này đang đòi quyền lực tài chính của anh.
Nếu là lúc trước anh giao ra thì không thành vấn đề, nhưng là lần này tổ chức hôn lễ, Hạ Thu cái gì cũng muốn dùng tốt, điều này khiến anh hoài nghi cô có phải là đang vung tay quá trán không.
Thành thật mà nói, tài chính anh ấy bây giờ rất eo hẹp và anh ấy không thể chi tiêu nhiều như trước đây.
Anh không khỏi lại nghĩ đến Lâm Minh Kiều, dù điều kiện gia đình hay khả năng kiếm tiền của cô ấy đều hơn Nhạc Hạ Thu, nhưng cô ấy chưa bao giờ quá xa hoa, ngay cả những thứ đắt tiền đều là do anh ấy tặng, thậm chí là khi tổ chức đám cưới, cô ấy cũng không thích quá xa hoa.
Anh cũng không biết vì sao hôm nay anh luôn nghĩ đến vợ cũ, có lẽ là do gần đây sống chung với Nhạc Hạ Thu quá phiền muộn.
“Nếu anh không muốn thì thôi đi.” Thấy anh không nói, Hạ Thu cắn chặt môi, “Chỉ sợ anh quá mệt mỏi, hơn nữa em cũng biết anh lâu rồi và em biết anh thực sự không giỏi quản lý tiền bạc hay là anh sợ em muốn lấy tiền của anh.”
“Tôi không có.”
Tống Dung Đức đứng dậy, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô, “Ở đây có một ngàn vạn, đủ chi tiêu hàng ngày của gia đình, nếu không có thì hỏi tôi.”
“Một ngàn vạn?” Trái tim Hạ Thu chùng xuống, một ngàn vạn có thể kéo dài bao lâu, mua một căn nhà ở Kinh Đô còn chưa đủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!