Khương Tuyết Nhu cười nói, ” Hai người nói xem, người đàn ông như vậy xuất hiện ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu, đối xử với cô ta có chút tâm ý, hai người nghĩ cô ta sẽ không dao động sao?”
“Nhất định là có.” Lâm Minh Kiều nghĩ đến kế hoạch, trong lòng liền phấn khích, “Nhạc Hạ Thu là loại người như vậy, hiện tại đoán chừng cô ta không thích Tống Dung Đức, Tuyết Nhu, cậu tìm đâu ra người này vậy? Ức Cao Trạch có muốn hợp tác với cậu không?”
“Yên tâm đi, anh ấy và Thương Mỗ là bạn tốt, anh ấy sẵn lòng giúp đỡ, còn về ân tình thì để Thương Mỗ đền đáp.” Khương Tuyết Nhu cười tủm tỉm nói, “Còn người đàn ông này thật ra bên trong cũng khá lãng tử, dù sao thì cũng chỉ là ngủ với phụ nữ hơn nữa tớ cũng đã nhờ nhà tâm lý học hàng đầu truyền cho anh ấy những thủ thuật để ngăn chặn thuật thôi miên.”
“Tuyết Nhu, cậu thật chu đáo.” Nguyễn Nhan hết lời khen ngợi, “Nếu Nhạc Hạ Thu bám lấy Ức Cao Trạch thì có khả năng cô ta sẽ dùng thuật thôi miên.”
“Không phải có khả năng mà là nhất định sẽ làm như vậy.” Khương Tuyết Nhu tràn đầy chắc chắn, “Bây giờ hai tay, hai chân Nhạc Hạ Thu không lành lặn, cô ta cũng không có tự tin khiến Ức Cao Trạch yêu mình, cách duy nhất chính là sử dụng thuật thôi miên.”
Lâm Minh Kiều bật cười, “Tớ rất tò mò, rất mong chờ Nhạc Hạ Thu cắm sừng Tống Dung Đức như thế nào.”
Họp xong, Lâm Minh Kiều trở về phòng nghiên cứu.
Nguyễn Nhan cũng không vội rời đi, cô nán lại trong thang máy một lúc cho đến khi Khương Tuyết Nhu đi tới, “Cậu nhắn tin cho tớ, kêu một mình tớ đợi cậu, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt Minh Kiều.”
“Vừa rồi tớ đã nói với cậu về kế hoạch, nhưng thật ra có một kẽ hở không hoàn hảo cần cậu giúp đỡ.”
Khương Tuyết Nhu nhìn vào mắt cô.
“Cậu nói đi, tớ nhất định sẽ làm.” Nguyễn Nhan hiểu được sơ hở đó có thể là không bình thường, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói.
Khương Tuyết Nhu mím chặt đôi môi xinh xắn một hồi mới nói: “Tớ muốn lần sau khi gặp Tống Dung Đức cậu sẽ nói cho anh ta biết, chính cậu là người bắt cóc Nhạc Hạ Thu. Cậu yên tâm đi, chuyện đã qua rồi, cậu đột nhiên nói như vậy Tống Dung Đức cũng sẽ không có ghi âm lại được. Cho dù biết, anh ta cũng không làm gì cậu được, mà lại tớ cũng tin tưởng Quý Tử Uyên đã thu sạch sẽ tất cả chứng cứ cho cậu.”
Nguyễn Nhan sửng sốt, đôi mắt đen lộ ra vẻ phức tạp và mất tự nhiên, “Vậy cậu đã biết rồi.”
“Thời gian gần đây, cậu ở Kinh Đô nhiều hơn, muốn hẹn gặp cậu cũng khó lắm. Khi dùng bữa với cậu, tớ thường thấy có người gọi điện cho cậu, lần nào cậu cũng tránh mặt chúng tớ, nhưng ánh mắt của cậu không kiên nhẫn, tớ có thể nhìn rõ ràng, và lần trước tớ vô tình nhìn thấy dấu hôn trên người của cậu.”
Khương Tuyết Nhu khẽ thở dài, “Có chút việc có thể đoán ra, ngày cậu bắt cóc Nhạc Hạ Thu, chính là Quý Tử Uyên đã báo tin cho Minh Kiều. Anh ta đã biết tất cả, Quý Tử Uyên không phải người tốt bụng, anh ta đột nhiên bảo vệ cậu, lại còn đối đầu với Tống Dung Đức, nhất định không phải là vì thể diện của tớ và Hoắc Anh Tuấn, nhất định là anh ta đã có kế hoạch, kế hoạch duy nhất có thể là uy hiếp cậu.”
“Tuyết Nhu, sao cậu thông minh như vậy.”