” Sao lại không có quan hệ, cô ấy vẫn là con gái nuôi của chú tôi, là người thân của tôi, và cũng là mẹ ruột của cháu gái tôi, tôi nói chuyện với cô ấy không phải là chuyện bình thường sao?”
Tống Hưng Thần bình thường là một người tốt bụng, nhưng lúc này bị Tống Dung Đức khiêu khích nên có chút không vui.
“Thật vậy sao, tôi lại nghĩ cô ấy đang cố ý quyến rũ anh? Nhìn mấy cái biểu tượng cảm xúc cô ấy gửi cho anh, đều mơ hồ không rõ ràng gì cả.” Tống Dung Đức muốn đánh rơi điện thoại ngay tại chỗ, “Có chị dâu nào là lại đi trò chuyện với anh một cách thân thiết như vậy không.”
Tống Hưng Thần kinh ngạc quá đỗi, cau mày giận dữ, “Vào ngày Tết, ngày lễ thi thoảng nói chuyện với nhau thì có gì là sai, đây là phép lịch sự cơ bản, mấy biểu tượng cảm xúc này hiện nay đều rất phổ biến, người trẻ như chúng tôi đều thường dùng. Anh à, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao chị dâu lại muốn ly hôn với anh, tôi phát hiện ra là anh quá vô lý.”
“Nếu không phải anh giúp Tống Quân Nguyệt, thì tôi đã không ly hôn với cô ấy rồi? Ngược lại bây giờ thì anh có thể thường xuyên nhìn thấy ảnh của Nguyệt Nguyệt, nhưng tôi là cha không có nhận được một tấm hình.”
Tất cả cơn tức giận dồn nén đêm đó được bộc phát ra, Tống Dung Đức chỉ trích, “Còn nữa, Nhạc Hạ Thu cũng là chị dâu của anh, anh đối xử tôn trọng với cô ấy có bằng nửa phần Lâm Minh Kiều không. Tối nay cô ấy đến ăn cơm, ngay cả chào hỏi anh cũng không có nói lấy một tiếng, cô ấy ngồi đó một mình, không ai để ý đến cô ấy, anh có biết là tôi rất xấu hổ không.”
“Bởi vì tôi không thích người phụ nữ đó, hơn nữa người nhà tôi cũng không ai thích cô ấy.” Tống Hưng Thần cũng tức giận, “Là anh đã nhất định cuối năm đưa cô ấy qua đây, khiến cho mọi người đều khó chịu. Anh thích cô ấy thì đưa cô ấy ra ngoài đi, ai bảo anh đưa cô ấy về.”
“Tống Hưng Thần, anh cho rằng tôi không dám đánh anh.”
Tống Dung Đức dùng sức nắm lấy cổ áo Tống Hưng Thần.
” Hai người ngược lại sẽ tốt hơn nếu xuống lầu đốt pháo đi, giao thừa rồi còn ở dưới lầu cãi nhau.”
Lúc này ở trên lầu, vợ chồng Tống Vương Quý và Tống Quân Nguyệt nghe thấy động tĩnh, cùng nhau đi xuống.
“Cha, các người xuống đúng lúc lắm.” Tống Hưng Thần than thở, “Tôi và chị Minh Kiều gửi lời chúc mừng năm mới cho nhau, sau đó lại gửi một cái phong bao lì xì Tết cho Nguyệt Nguyệt. Anh ấy như người bị tâm thần tìm tôi gây rối, lại còn nói chị Minh Kiều dụ dỗ tôi, còn chỉ trích tối nay tôi đã không chào hỏi Nhạc Hạ Thu, cũng không phải là một mình tôi không chào hỏi, mọi người cũng mặc kệ cô ấy. Có phải là do tôi còn nhỏ nên dễ bị bắt nạt không, điện thoại di động của tôi hiện vẫn còn đang ở trong tay anh ấy.”
Vốn dĩ anh vẫn cảm thấy có lỗi với Tống Dung Đức vì sự phản bội của mình nhưng bây giờ anh không còn mặc cảm vì điều này nữa, anh cảm thấy Tống Dung Đức từ khi tiếp xúc với Nhạc Hạ Thu đã hoàn toàn biến thành một người khác, thật quá vô lý.
“Tống Dung Đức, anh có muốn đi kiểm tra não một chút không.”
Tống Vương Quý không nhịn được nữa mà mắng: “Trước đây anh nói Minh Kiều có quan hệ tình cảm với Thanh Duệ, bây giờ lại nói Minh Kiều dụ dỗ em trai anh, vậy tôi nói rõ cho anh biết, vừa rồi tôi cũng nhận được lời chúc Tết của Minh Kiều, có phải là tôi cũng bị con bé dụ dỗ không.”
Tống Dung Đức bị mắng đến mức đầu óc đen tối, nguyên lai cha mình cũng nhận được lời chúc đó, nhưng chỉ có anh, từng là người thân cận nhất nhưng ngược lại là cách xa Lâm Minh Kiều nhất.
Lúc này, Tống Dung Đức đột nhiên cảm thấy ngột ngạt.
“Tôi cũng có nhận được.”
Chung Nghệ Vi nói, “Thậm chí thường ngày tôi và Minh Kiều đều nói chuyện phiếm với nhau. Cô ấy thường gửi cho tôi vài đoạn video nhỏ và ảnh chụp của Nguyệt Nguyệt. Cho dù hai người ly hôn, nhưng vào các ngày lễ cô ấy cũng sẽ chủ động đến chào hỏi, rất lễ phép. Anh chỉ trích Hưng Thần tối nay không có chào hỏi Nhạc Hạ Thu, cũng là muốn chỉ trích chúng tôi. Dung Đức, trước khi anh đưa Nhạc Hạ Thu về nhà ăn Tết, không ai trong chúng tôi đồng ý, chính là anh cầu xin chúng tôi, tôi nói anh có thể đưa cô ta đến, cô ta có thể ăn cơm nhưng chúng tôi sẽ không chào hỏi, đều là do anh nhất định muốn đưa cô ta đến đây.”
“Mẹ, cô ấy đã là con dâu của mẹ rồi, sao mẹ không thể đối xử với cô ấy như Lâm Minh Kiều.” Tống Dung Đức nhắm mắt lại, đau lòng nói: “Mẹ không thấy đêm nay cô ấy rất đáng thương sao, thậm chí cô ấy còn đang muốn lấy lòng các người.”
Tống Quân Nguyệt lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ cô ta đáng thương và những người như chúng tôi sẽ không thể nào chấp nhận cho một tiểu tam bước vào nhà.”
Chung Nghệ Vi tràn đầy sự đồng cảm, chẳng qua bị Tống Dung Đức làm cho mệt mỏi, “Dung Đức, tôi cầu xin anh hãy tha cho cha mẹ đi, chúng tôi đã già rồi, còn muốn ép chúng tôi phải chấp nhận một người phụ nữ mà mình không thích về làm vợ. Tối nay trước mặt bao nhiêu người thân, cô ta giả bộ lộ ra vẻ đáng thương và thống khổ để cho ai xem, không phải là do cô ta đã tàn phế rồi sao, cho dù là người bình thường, tôi cũng không thích cô ta vì cô ta có tâm địa xấu xa.”
Anh ấy sẽ không làm tổn thương mình.
Điều này Lâm Minh Kiều đã nhận ra một cách sâu sắc.
Khương Tuyết Nhu: 【Vậy cậu hãy chuẩn bị đi, ba ngày nữa sẽ rời đi.】
Không lâu sau, Tống Thanh Duệ gửi kịch bản đối thoại diễn trước mặt vợ chồng Lâm Thanh Phương vào bữa ăn sáng ngày mai.
Sau khi xem xong, Lâm Minh Kiều trả lời: [Tôi không phải là diễn viên chuyên nghiệp nên có chút không nắm chắc lắm, nếu như cha nuôi và mẹ nuôi phát hiện ra thì phải làm sao.】
Tống Thanh Duệ:【Tôi làm ngắn gọn lắm rồi, lời thoại của cô rất ít, phần lớn đều là tôi diễn, tôi tin tưởng cô sẽ làm được.】
Lâm Minh Kiều: 【…】
Tống Thanh Duệ:【Không phải nói phụ nữ đều là chiếu cố sao.】
Lâm Minh Kiều:【Anh đã nghe ai nói vậy, tôi chưa từng nghe qua.】
Tống Thanh Duệ: [Đợi lát nữa chăm chỉ luyện tập, nếu không luyện tập thì ngày mai tôi sẽ nói cho cha mẹ biết là tôi thích cô, cô muốn đi nước ngoài huấn luyện, muốn cô tập trung huấn luyện, tôi sẽ chăm sóc đứa nhỏ.】
Lâm Minh Kiều:【Anh thắng.】
Cô cam chịu cầm kịch bản lên và luyện tập nhiều lần.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng ở đại sảnh, Lâm Minh Kiều nói với Lâm Thanh Phương và Tống Nguyên, ” Cha nuôi và mẹ nuôi, có một chuyện như thế này, Tuyết Nhu giúp công ty chúng con có cơ hội đi huấn luyện tại Trung tâm Nghiên cứu Thẩm mỹ Y khoa của Quel, phải mất hai tháng, ngày hôm qua con đã suy nghĩ cả đêm, con rất muốn đi, Quel là… ”
Cô chưa kịp nói xong, Lâm Thanh Phương đã ngạc nhiên cắt ngang: “Quel đó là thương hiệu cao cấp hàng đầu thế giới?”
“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều thành thật gật đầu, “Con vẫn còn quá trẻ, nếu chúng con muốn tiến xa hơn trên con đường này, các công ty phải ra ngoài học hỏi nếu muốn phát triển những sản phẩm mũi nhọn. Viện nghiên cứu tại Quel quy tụ hàng trăm nhà khoa học hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới và học hỏi một chút từ họ có thể giúp ích cho con rất nhiều.”
“Cơ hội này thực sự rất hiếm.”
Lâm Thanh Phương gật đầu, bà là người phụ nữ chuyên nghiệp có tầm nhìn xa, lại có con mắt tinh anh, đã nhìn thấy qua sự đời, tự nhiên sẽ không ngăn cản Lâm Minh Kiều, “Con đã hạ quyết tâm thì đi, Nguyệt Nguyệt sẽ ở Phủ tổng thống, dì Lưu sẽ chăm sóc con bé thật tốt.”
Lâm Minh Kiều cau mày lo lắng nói: ” Dì Lưu đã hứa với con là sẽ chăm sóc tốt, nhưng con vẫn có chút lo lắng.”
Ngừng một chút, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười ranh mãnh, đối với Tống Thanh Duệ đang ở bên cạnh nói: “Thanh Duệ, cậu buổi tối khá là rảnh rỗi, nếu có rảnh thì về sớm giúp tôi trông chừng con bé được không?”
Tống Thanh Duệ vội vàng nói: “Thỉnh thoảng thì được, cô muốn tôi chăm sóc đến hai tháng, quên đi, buổi tối tôi khá bận.”
“Anh bận cái gì?” Tống Nguyên đột ngột đặt đũa xuống, vẻ mặt ủ rũ, “Đừng tưởng rằng tôi không biết, tất cả những gì anh làm ở cơ sở đều là những việc tầm thường, sau khi tan làm thì càng rảnh rỗi hơn bất cứ ai khác, tôi nghĩ ban đêm anh đi ra bên ngoài lêu lổng thì có.”
Tống Thanh Duệ một tia cáu kỉnh xẹt qua trên mặt, “Cha.”
“Được rồi, cha con nói đúng.” Lâm Thanh Phương vội vàng nói, “Thay vì ngu ngốc đi ra bên ngoài, tốt hơn là nên trở về nhà sớm hơn giúp Minh Kiều trông chừng đứa nhỏ, không phải con rất thích Nguyệt Nguyệt sao.”
“Đúng vậy.” Lâm Minh Kiều tranh thủ thời gian phụ họa “cậu nhìn cậu đi nên luyện tập nhiều hơn một chút, khi cậu biết con cái đáng yêu như thế nào, nói không chừng cậu cũng muốn làm cha.”
Lâm Thanh Phương trong lòng cảm động, như có điều nhắc nhở, “Quyết định như vậy đi, sau này con hãy về sớm chăm sóc Nguyệt Nguyệt.”
“Thanh Duệ, vậy thì tôi cảm ơn cậu trước.” Lâm Minh Kiều cười nói.
Tống Thanh Duệ vẻ mặt đau khổ, chỉ có thể cúi đầu chán nản ăn điểm tâm, bộ dạng kia có bao nhiêu điểm là giống là đang giả bộ.( chời ơi vì chị Kiều anh mình đã nhọc lòng quá nhiều)
Cô chợt nhớ ra điều gì đó liền cười nói: “Nhân tiện xin chúc mừng anh, anh đã trở thành thư ký của tổng thống rồi, tuy rằng tôi không hiểu lắm nhưng xem ra cũng rất lợi hại.”
“Thôi đi, không phải vì gần đây cha tôi quá mệt mỏi, các thư ký bên cạnh ông ấy đều tính toán nhỏ nhặt và họ xử lý mọi việc không ổn thỏa, tính toán nhỏ nhặt ngược lại rất là nhiều cho nên tôi vẫn là cánh tay phải đắc lực nhất của ông ấy.”
Tống Thanh Duệ nhún vai, “Thật ra, tôi thực sự không muốn làm thư ký vì quá bận rộn và mệt mỏi, tôi vẫn thích làm việc ở cơ sở, không có nhiều việc, có thể về sớm. Trước kia còn muốn trèo cao nhưng tôi giờ thì đã có một phú bà không cần phải như vậy nữa.”
Lâm Minh Kiều: “…”
Tống Thanh Duệ vỗ đầu cô, “Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh trai của cô nhiều hơn, để tập đoàn Lâm thị của cô lớn mạnh hơn, sau này địa vị của cô cũng sẽ cao hơn. Về phần cô, tôi cũng có thể ở sau lưng đầu ấp tay gối, tôi muốn trở thành người đàn ông đứng sau những người phụ nữ thành đạt.”
“Phốc”
Lâm Minh Kiều không nhịn được cười, “Đừng ồn nữa.”
“Ngoan, tôi nói nghiêm túc, ngày mai tôi nhậm chức sẽ rất bận rộn.” Tống Thanh Duệ thở dài, “Nhìn cha tôi đi, rất ít khi về nhà ăn tối.”
Lâm Minh Kiều chớp chớp mắt, “Phải làm sao đây, tôi thật vất vả mới trở về……”
Và như đã hứa, cô còn chưa sắp xếp thời gian để chiều chuộng anh.
“Đó là lý do tại sao tôi nói tôi không muốn đi, nếu không được cô chiều chuộng thì tôi sẽ không có tâm trạng tốt để làm việc.” Tống Thanh Duệ nháy mắt tinh nghịch với cô.
Lâm Minh Kiều cuối cùng cũng trốn thoát được.
Cô vẫn không hiểu là Tống Thanh Duệ mặt dày như vậy từ lúc nào.
Chỉ là chuyện được sủng ái sẽ bị hoãn lại, trong lòng cô có chút mất mát.
Không được, không nên nghĩ về nó.
Cô từ khi nào lại trở nên háo sắc như vậy.
Chắc chắn là cô đã bị Khương Tuyết Nhu tẩy não.
Cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nay đều ở nhà chăm sóc Nguyệt Nguyệt .
Vào ngày thứ ba, cô thực sự cảm thấy buồn chán và bắt đầu đi làm.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc khi thấy cô đến, “Tuần này công ty không sắp xếp cho cậu và Triệu Điềm Điềm ở bên gia đình sao, thứ hai tuần sau cậu có thể quay lại làm việc.”
“Nhà tớ không có ở Kinh Đô, cha mẹ nuôi mỗi ngày đều bận rộn, không ngồi trên máy bay thì là ở phòng làm việc.” Lâm Minh Kiều thở dài, “Tống Thanh Duệ cũng chuyển đến Phủ tổng thống làm thư ký, anh ấy bận lắm, tối hôm qua tăng ca đến mười một giờ mới về, sáng nay cũng không thấy bóng dáng, tớ chán quá nên đi làm.”
“Hừ, tớ còn tưởng rằng sau khi về nước, cậu và Tống Thanh Duệ sẽ hẹn hò, còn có cái….” Khương Tuyết Nhu bắt gặp ánh mắt oán hận của cô, vội ho hai tiếng, “Đùa thôi. “
“Nhìn tớ có đói khát như vậy không.” Lâm Minh Kiều ậm ừ, “Đừng so sánh tớ với cậu và Hoắc Anh Tuấn.”
“Chúng tớ thế nào, chúng tớ gần như là một đôi vợ chồng già rồi.” Khương Tuyết Nhu bật cười, “không ngờ Tống Thanh Duệ lại thăng chức nhanh như vậy, e rằng đó chính là thư ký Phủ tổng thống trẻ tuổi nhất, nếu như sau này cậu kết hôn với anh ấy, có lẽ có thể ngồi vào vị trí phu nhân tổng thống.”
Lâm Minh Kiều giật mình, “Đừng có đùa như thế.”
“Tớ không đùa, với năng lực và tuổi tác của Tống Thanh Duệ, sau này ít nhất cũng có thể ngồi vào vị trí bộ trưởng, lên một chút là phó tổng thống và tổng thống.” Khương Tuyết Nhu sốt sắng nhắc nhở, “Anh ấy chỉ mới hai mươi tuổi.”
Lâm Minh Kiều sững sờ, cô thật sự không nghĩ vấn đề xa tới như vậy, “Mấy ngày trước cô có nói chuyện với mẹ nuôi, dự định là sẽ cho anh ấy tập làm thư ký hai năm, cố gắng làm việc có thể leo lên vị trí bộ trưởng.”
Cô chợt nhớ ra điều gì đó liền cười nói: “Nhân tiện xin chúc mừng anh, anh đã trở thành thư ký của tổng thống rồi, tuy rằng tôi không hiểu lắm nhưng xem ra cũng rất lợi hại.”
“Thôi đi, không phải vì gần đây cha tôi quá mệt mỏi, các thư ký bên cạnh ông ấy đều tính toán nhỏ nhặt và họ xử lý mọi việc không ổn thỏa, tính toán nhỏ nhặt ngược lại rất là nhiều cho nên tôi vẫn là cánh tay phải đắc lực nhất của ông ấy.”
Tống Thanh Duệ nhún vai, “Thật ra, tôi thực sự không muốn làm thư ký vì quá bận rộn và mệt mỏi, tôi vẫn thích làm việc ở cơ sở, không có nhiều việc, có thể về sớm. Trước kia còn muốn trèo cao nhưng tôi giờ thì đã có một phú bà không cần phải như vậy nữa.”
Lâm Minh Kiều: “…”
Tống Thanh Duệ vỗ đầu cô, “Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ anh trai của cô nhiều hơn, để tập đoàn Lâm thị của cô lớn mạnh hơn, sau này địa vị của cô cũng sẽ cao hơn. Về phần cô, tôi cũng có thể ở sau lưng đầu ấp tay gối, tôi muốn trở thành người đàn ông đứng sau những người phụ nữ thành đạt.”
“Phốc”
Lâm Minh Kiều không nhịn được cười, “Đừng ồn nữa.”
“Ngoan, tôi nói nghiêm túc, ngày mai tôi nhậm chức sẽ rất bận rộn.” Tống Thanh Duệ thở dài, “Nhìn cha tôi đi, rất ít khi về nhà ăn tối.”
Lâm Minh Kiều chớp chớp mắt, “Phải làm sao đây, tôi thật vất vả mới trở về……”
Và như đã hứa, cô còn chưa sắp xếp thời gian để chiều chuộng anh.
“Đó là lý do tại sao tôi nói tôi không muốn đi, nếu không được cô chiều chuộng thì tôi sẽ không có tâm trạng tốt để làm việc.” Tống Thanh Duệ nháy mắt tinh nghịch với cô.
Lâm Minh Kiều cuối cùng cũng trốn thoát được.
Cô vẫn không hiểu là Tống Thanh Duệ mặt dày như vậy từ lúc nào.
Chỉ là chuyện được sủng ái sẽ bị hoãn lại, trong lòng cô có chút mất mát.
Không được, không nên nghĩ về nó.
Cô từ khi nào lại trở nên háo sắc như vậy.
Chắc chắn là cô đã bị Khương Tuyết Nhu tẩy não.
Cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nay đều ở nhà chăm sóc Nguyệt Nguyệt .
Vào ngày thứ ba, cô thực sự cảm thấy buồn chán và bắt đầu đi làm.
Khương Tuyết Nhu kinh ngạc khi thấy cô đến, “Tuần này công ty không sắp xếp cho cậu và Triệu Điềm Điềm ở bên gia đình sao, thứ hai tuần sau cậu có thể quay lại làm việc.”
“Nhà tớ không có ở Kinh Đô, cha mẹ nuôi mỗi ngày đều bận rộn, không ngồi trên máy bay thì là ở phòng làm việc.” Lâm Minh Kiều thở dài, “Tống Thanh Duệ cũng chuyển đến Phủ tổng thống làm thư ký, anh ấy bận lắm, tối hôm qua tăng ca đến mười một giờ mới về, sáng nay cũng không thấy bóng dáng, tớ chán quá nên đi làm.”
“Hừ, tớ còn tưởng rằng sau khi về nước, cậu và Tống Thanh Duệ sẽ hẹn hò, còn có cái….” Khương Tuyết Nhu bắt gặp ánh mắt oán hận của cô, vội ho hai tiếng, “Đùa thôi. ”
“Nhìn tớ có đói khát như vậy không.” Lâm Minh Kiều ậm ừ, “Đừng so sánh tớ với cậu và Hoắc Anh Tuấn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!