Lâm Minh Kiều không thể làm gì trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Tôi sẽ nói với anh về Nguyệt Nguyệt, trong lòng tôi cũng có anh, nhưng khẳng định không có cách nào… ừm.”
Tống Thanh Duệ đừng môi che miệng cô, còn cắn nhẹ môi, “Đừng nói, tôi không muốn nghe.”
Giọng người đàn ông trầm và đầy vẻ phiền muộn, giống như một chú cún nhỏ tội nghiệp.
Lâm Minh Kiều chớp chớp đôi mắt đen, đột nhiên không chịu nổi đưa tay qua cổ anh hôn lại, “Tôi cũng không nỡ rời xa anh, nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại video thường xuyên, anh cũng có thể chăm sóc mình, nhưng Nguyệt Nguyệt thì không được, anh có thể đừng ghen tị với một đứa bé được không.”
“Đồ ngốc, tôi không có ghen tị.” Tống Thanh Duệ nhếch môi, sinh động cười, “Tôi đang đùa cô thôi.”
“Anh….” Lâm Minh Kiều vươn tay nhéo anh.
Nhưng Tống Thanh Duệ đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hôn nhẹ, “Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có muốn đi không.”
“Đương nhiên là tôi muốn đi.” Lâm Minh Kiều phức tạp nói, “Thật ra gần đây tôi đều ở trong phòng thí nghiệm, sản phẩm mới hoàn toàn không có tiến triển tốt hoặc là vốn kiến thức của tôi quá ít, tôi cần phải thường xuyên ra ngoài thực tập mà tôi … ”
“Vậy thì cô đi đi.” Tống Thanh Duệ đôi mắt sáng ngời ngắt lời cô, “Nguyệt Nguyệt cứ giao cho tôi, tuy mẹ con bé không có ở đây, nhưng tôi sẽ dành tất cả tình yêu thương của một người cha dành cho con bé, sẽ không làm con bé buồn, sẽ khiến cho bé vui vẻ, khỏe mạnh.”
Lâm Minh Kiều sững sờ.
Anh ấy cũng đã nói rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng chỉ đêm nay thôi đã khiến đôi mắt cô ươn ướt.
Đối với cô, giai đoạn này không có gì quan trọng hơn là sức khỏe và hạnh phúc của đứa trẻ, anh biết cô sợ gì nên anh ấy sẽ lo cho đứa bé và để cô đi.
Nhưng thực tế đứa trẻ không phải là con ruột của anh ấy.
“Thanh Duệ, Nguyệt Nguyệt, con bé…..”
“Tuy rằng con bé không phải là con của tôi, nhưng con bé cũng là con gái của người tôi yêu.” Tống Thanh Duệ cúi đầu, nhẹ gật gật cái đầu với Nguyệt Nguyệt, “Minh Kiều, sau này cô có muốn cưới tôi hay không, cô muốn nghĩ như thể nào đi nữa thì tôi không quan tâm. Cho dù cô nói lời yêu đương qua đường với tôi, nhưng từ lúc bắt đầu yêu cô, tôi luôn coi con của cô như con của mình, không muốn dùng Nguyệt Nguyệt để lấy lòng cô, tôi sẽ yêu những gì cô thích, không chỉ con cô mà còn có cả gia đình cô.”
Trái tim Lâm Minh Kiều kịch liệt run lên.
Hóa ra, anh đã biết tất cả.
Cô hứa sẽ yêu anh nhưng cô không nghĩ đến tương lai, chỉ cần ở khoảng thời gian này cô hạnh phúc là được rồi.
Nhưng anh không nghĩ vậy, anh muốn nói với cô bằng hành động, đó là việc nghiêm túc.
“Tống Thanh Duệ, anh thật đáng ghét”
Lâm Minh Kiều hai mắt đỏ lên, “Sao cứ nói hoa mỹ như vậy, có bao giờ nghĩ tới, nếu không làm …”
“Tôi sẽ làm.” Tống Thanh Duệ ngắt lời cô, “Minh Kiều, tôi quan tâm cô nhiều hơn cô nghĩ.”
Cổ họng cô tắc nghẽn, cô thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời hay nhìn khuôn mặt anh, cô sợ tới mức sẽ tùy tiện sa vào một mối quan hệ như trước.
Tống Thanh Duệ nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó nghiêng đầu hôn cô.
Khoảnh khắc môi chạm môi, cô phải nhìn anh, tim đập thình thịch, ngay sau đó, anh đã lao vào.
Cô run rẩy nhắm mắt lại và ôm lấy anh.
Một lúc sau, Nguyệt Nguyệt trong tay bị Tống Thanh Duệ nhớ tới kêu lên.
Cô đỏ mặt vội vàng đẩy anh ra, “Anh đừng hôn tôi khi đang ở trước mặt Nguyệt Nguyệt có được không.”
“Không được, ai bảo tôi yêu mẹ con bé chứ.” Tống Thanh Duệ châm chọc, “Minh Kiều, đi thôi, Nguyệt Nguyệt ở Phủ tổng thống, cho dù các cô chú thỉnh thoảng đưa Nguyệt Nguyệt đến Tống gia chơi, tôi cam đoan sẽ giúp cô đưa người trở về, tuyệt đối sẽ không để bọn họ nhân cơ hội không có cô mà để Nguyệt Nguyệt ở lại đó.”
Lâm Minh Kiều kinh ngạc, đây là chuyện cô lo lắng, cô không nói ra, nhưng anh ấy lại nghĩ đến: “làm sao anh lại biết hết được.”
“Bởi vì tôi rất thông minh.” Tống Thanh Duệ cười nói, “Đi thôi, tôi dùng nhân cách và tính mạng cam đoan với cô.”
Đối mặt với người đàn ông trước mặt, Lâm Minh Kiều thấy mọi lo lắng của mình dường như đều có thể dễ dàng hóa giải.
“Tối hôm qua ở Phủ tổng thống, Tống Thanh Duệ có đưa một cô gái về ra mắt, người phụ nữ đó nói Nguyệt Nguyệt thật đáng yêu, Tống Thanh Duệ nhanh chóng ôm Nguyệt Nguyệt đi đưa cho cô ấy để lấy lòng.” Lâm Minh Kiều bực bội nhíu chặt lông mày, “Nguyệt Nguyệt còn không biết người phụ nữ đó, Nguyệt Nguyệt không phải công cụ lấy lòng phụ nữ, hơn nữa trẻ con vốn có sức miễn dịch thấp, tùy tiện để cho người lạ ôm, ai biết họ có mang mầm bệnh hay không.”
Khương Tuyết Nhu giật mình, cô đổ hạt cà phê vào máy xay, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Minh Kiều, trong lòng có chút cảm khái.
Chà, điều cô sợ nhất vẫn xảy ra.
Chỉ là Lâm Minh Kiều dường như không để ý tới.
Tất nhiên cô ấy có thể nhận ra điều đó, nhưng rõ ràng là cô ấy không thể chấp nhận sự thật một chút nào.
Mùi thơm của cà phê thoang thoảng trong không khí.
Lâm Minh Kiều thấp giọng nói: “Tối hôm qua nói chuyện tớ có vẻ hơi nóng nảy, hình như là tớ rất hẹp hòi. Thật ra không phải là tớ không muốn để cậu ấy ôm Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt ngày thường chơi với cậu ấy rất tốt, tớ cảm thấy anh ấy đang rất tức giận, cậu nói xem tớ có cần đi xin lỗi cậu ấy không. Tống Thanh Duệ hẳn là tức giận, nếu tớ không đi sân trước ăn sáng, cậu ấy nhất định sẽ nhắn tin hỏi thăm tớ.”
“Minh Kiều, trên thực tế, Phủ tổng thống không phải ai cũng có thể vào được, nói chung là muốn vào được thì ít nhất phải khám sức khỏe tổng thể, hơn nữa còn có khử trùng nhiều phương diện. Cậu cũng không phải là người keo kiệt, trước kia cậu đưa Nguyệt Nguyệt đến biệt thự Hoắc Thị, khi mấy người thân thích của Hoắc gia ôm Nguyệt Nguyệt, cậu cũng không có ý kiến.”
Khương Tuyết Nhu nhìn ly cà phê đang pha, ánh mắt dần dần trở nên bất lực và sắc bén, ” Cậu có từng nghĩ là cậu không phải hẹp hòi mà chỉ là đang ghen.”
“Ghen.”
Giống như đang nói đùa, Lâm Minh Kiều hưng phấn đứng lên, “Làm sao có thể ghen, tớ chỉ coi Tống Thanh Duệ là người thân, tớ…”
Khi ánh mắt cô bắt gặp đôi mắt đen và sắc bén của Khương Tuyết Nhu, cổ họng cô liền ngưng trệ, “Có lẽ, thôi, có thể là tớ cũng có chút ghen tị, dù sao thì trước đây Tống Thanh Duệ có quan hệ tốt với tớ, xem như bạn rất thân, đột nhiên quay lưng đi yêu đương, ai cũng sẽ có chút khó chịu.”
“Chỉ là khó chịu một chút thôi sao, tớ nghĩ sẽ có rất nhiều nhiều sự khó chịu?” Khương Tuyết Nhu nghịch ngợm nhếch lên đôi môi đỏ mọng.
Lâm Minh Kiều: “…”
Cô thật sự sắp phát điên rồi, tại sao lại tới đây bàn luận vấn đề này với Khương Tuyết Nhu.
“Thôi đi, tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa, tớ đột nhiên nhớ tới trong phòng thí nghiệm có việc cần làm.” Lâm Minh Kiều cúi đầu đi về phía cửa.
“Minh Kiều, không phải là cậu chưa từng yêu ai, là quen thuộc, là muốn dựa dẫm, là thích cậu không tự mình cảm nhận được sao.” Khương Tuyết Nhu ở phía sau nói, “Nhìn cậu hai ngày nay, mỗi lần ăn cơm trưa cùng tớ, cậu đều buồn bã ủ rũ, còn thường xuyên nhìn điện thoại, bộ dạng đó chính là đang chờ tin nhắn Wechat của ai đó. Trước kia lúc cậu yêu Giang Quý Dương chính là như thế này.”
“Đừng nói nữa” Toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Minh Kiều trở nên trắng bệch. “Tớ không thể thích Tống Thanh Duệ, thân phận cậu ấy là gì, thân phận tớ là gì, cạu ấy là em trai tớ.”
“Hai người không có quan hệ huyết thống, hai người ở cùng một chỗ, sáng gặp, tối gặp, lúc nào không gặp thì nhắn tin nói chuyện tán gẫu, anh ấy đối với cậu tốt như vậy, giờ đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ xa lạ xuất hiện, cậu phát hiện anh ấy sẽ làm cho những người phụ nữ khác vui vẻ, sẽ làm cho những người phụ nữ khác cười, và tất cả những điều tốt đẹp mà anh ấy đã làm với cậu trong quá khứ đều được trao cho một người phụ nữ khác, vì vậy cậu cảm thấy khó chịu và không thoải mái.”
Là như vậy sao.
Là cô ấy khó chịu, không thoải mái sao?
Là như vậy sao?
Nếu không phải thì tại sao tối hôm qua nhìn thấy anh ấy biết những món mà Hạ Uyển yêu thích, còn tự tay bóc vỏ tôm cho Hạ Uyển thì lòng cô lại thấy khó chịu, ăn cũng không có cảm giác ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!