“Cậu…cậu thuê phòng ở trên lầu cho anh trai tôi khi nào vậy?” Lâm Minh Kiều lắp bắp nói, cô không dám nghĩ tới cảnh Tống Quân Nguyệt cũng uống rượu, cô ấy đưa Lâm Minh Sâm lên đó, nam thanh nữ tú, là người tình cũ, cô nam quả nữ, sẽ rất dễ phát sinh ra chuyện đó.
“Trước lúc đi vệ sinh.”
Tống Thanh Duệ xoa xoa bụng, vẻ mặt khó chịu nói: “Vì hạnh phúc của hai người này, đây là lần đầu tiên tôi chuốc rượu người khác, chị cảm tạ tôi như thế nào đây?”
Lâm Minh Kiều hung hăng trợn mắt một cái, “Cầu xin cậu đó, coi như tôi bị mù, không biết gì? Hơn nữa chị Quân Nguyệt là chị gái của cậu, không phải chị gái của tôi, tôi còn chưa trách cậu là đã lập mưu tính kế với anh trai tôi.”
“Này, có lẽ là anh trai chị trong lòng đang thầm cảm ơn tôi.” Tống Thanh Duệ kéo môi, “Chị không có cảm giác gì sao, tối nay khi tôi đến cùng chị Quân Nguyệt, hơi thở của anh trai chị đã thay đổi rất nhiều. Nếu anh ấy không còn quan tâm thì khi gặp lại bạn gái cũ, anh ấy sẽ khẽ bắt tay và nói rằng đã lâu không gặp. Còn nữa nếu không có tôi thì trong suốt cuộc ngồi trên bàn cơm anh ấy cũng đã không thèm nhìn chị Quân Nguyệt, chị có biết tại sao lại xảy ra chuyện này không?”
“Tại sao?” Lâm Minh Kiều không uống rượu, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy như thể mình đã say.
“Cũng may là chị đã kết hôn, EQ kém quá.” Tống Thanh Duệ liếc cô một cái rất khinh thường.
Lâm Minh Kiều bốc hỏa, “EQ của tôi thấp thì sao? Cậu dám khinh thường tôi?”
“Tôi không dám, tôi không dám.” Tống Thanh Duệ vội vàng nín cười lắc đầu, “Tôi đoán là do anh trai của chị căm hận chị Quân Nguyệt, nghĩ xem, hai người họ vốn rất yêu nhau, lúc đó một người trong số họ sau khi về nước lại đột ngột kết hôn, anh ấy có thể không hận sao, nếu như một người không có tình cảm gì thì sẽ không căm hận.”
Lâm Minh Kiều không nói lời nào, cô nhớ trước đây cô đã từng gặp Lâm Minh Sâm và Tống Quân Nguyệt cãi nhau, đoán chừng là đang rất căm hận.
Tống Thanh Duệ nói: “Không có gì lạ khi anh trai chị hận chị gái tôi. Chị gái tôi từ nhỏ đã được được ông nội dạy dỗ, từ nhỏ chị ấy đã rất biết nghe lời gia đình, luôn đặt gia đình lên hàng đầu. Chị ấy trên người cũng bị áp lực rất nhiều, lúc đó một người, không có bản lĩnh, hạnh phúc và hôn nhân không phải chúng ta có thể lựa chọn.”
Lâm Minh Kiều tiếp tục im lặng.
Cô không sinh ra trong một gia đình như thế, nên cũng không hiểu những cảm xúc đó, “Tôi không hiểu, địa vị cao có quan trọng không? Tống Gia đã rất tốt rồi, không phải là đang ngồi ở chỗ vị trí cao nhất sao? Thậm chí có đáng để hy sinh hạnh phúc của thế hệ hậu bối.”
“Không phải bậc cha mẹ nào cũng đặt hạnh phúc của con cái sau sự nghiệp và sự tiền tài. Tất nhiên, đôi khi có một vài trường hợp là do bất đắc dĩ mà thôi.”
Tống Thanh Duệ nhìn cô cười, “Minh Kiều, nếu như trước đó không phải chị mang thai với anh họ tôi thì chị sẽ không thể tự mình làm theo những gì trái tim muốn. Hơn nữa chuyện kết hôn, cha mẹ chị cũng sẽ cân nhắc xem có môn đăng hộ đối không, sau này có giúp ích gì cho công ty không. Nếu chị chỉ yêu một người đàn ông rất bình thường, cha mẹ chưa chắc là ủng hộ.”
Lâm Minh Kiều sững người một lúc, nhưng phát hiện mình không có khả năng phản bác.
Có vẻ rất giống với trường hợp này.
“Con người ta chính là vậy, có càng nhiều nhưng lại muốn có được nhiều hơn nữa, đó là sự ích kỷ của bản thân.” Tống Thanh Duệ buồn vô cớ sau khi nói xong, dường như đang nghĩ tới cái gì đó, cả người đều uể oải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!