“Ừ.” Tống Nguyên cũng không muốn giữ lại.
Lâm Minh Kiều càng không có nói lời nào, cúi đầu đến gần Tống Thanh Duệ, cùng anh ấy dỗ dành con gái.
Cảnh tượng đó khiến Tống Dung Đức rất khó chịu, không kìm được mà nhếch miệng lên tiếng, “Lâm Minh Kiều, ban ngày tôi nghe tiếng em khụ khụ qua điện thoại, hãy giữ khoảng cách với Nguyệt Nguyệt một chút, đừng làm lây nhiễm bệnh cho con bé.”
Nói xong, anh ấy sải bước rời đi.
Lâm Minh Kiều tức muốn chết.
Anh ta bị bệnh sao, anh ta không thấy cô đeo khẩu trang và thậm chí không nói chuyện với con gái của cô lời nào sao?
“Đừng để ý đến anh ta.” Lần này ngay cả Lâm Thanh Phương cũng không chịu nổi. “Anh ta có tư cách gì mà nói Minh Kiều, đừng tưởng rằng tôi không biết vừa rồi là Nhạc Hạ Thu gọi điện thoại cho anh ta. Thật sự là đã nói sẽ ăn cơm tối nhưng mà người phụ nữ đó vừa gọi điện xong là lập tức rời đi, anh ta đối với Nguyệt Nguyệt là có mấy phần trách nhiệm.”
“Vẫn là mẹ của con có con mắt tinh anh.” Tống Thanh Duệ cười cười,“Nhưng con không nghĩ khoảng thời gian này anh ấy cảm thấy hài lòng. Không thấy anh ấy vừa nhấc điện thoại lên thì vẻ mặt không có chút kiên nhẫn nào sao?”
Lâm Thanh Phương khịt mũi, “Một vài người phụ nữ sau khi bước vào cuộc sống hôn nhân nó căn bản là không giống như những gì mình tưởng tượng. Hơn nữa, Nhạc Hạ Thu bị liệt tứ chi, khuôn mặt biến dạng, con nghĩ tâm lý cô ta sẽ không thay đổi sao. Cô ta là loại người tham lam nhưng theo thời gian sẽ phải chịu đựng những điều được và mất nên sẽ hay gắt gỏng, hay nghi ngờ và không dễ để mà ở bên nhau.”
Lâm Minh Kiều sững sờ, nhớ tới dáng vẻ ma mị của Nhạc Hạ Thu lúc trước ngồi trên xe lăn, cô không khỏi mỉm cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ thật lợi hại, mẹ biết hết tất cả.”
“Mẹ ăn muối nhiều hơn con ăn cơm, có cô gái nào mưu mô xảo quyệt mà mẹ chưa từng thấy qua chứ.”
Lâm Thanh Phương chuyển chủ đề, đột nhiên nhìn chằm chằm Tống Thanh Duệ nói: “Con tối hôm qua làm gì mà cả đêm không về, có phải là lại đi gặp người đó sao?”
Tống Nguyên cũng tức giận nói: “Tống Thanh Duệ, con cứ như vậy u mê không chịu tỉnh ngộ, đừng trách tôi sao lại chặt chân chó của anh.”
Với tư cách là tổng thống, cuộc sống của ông thật tồi tệ.
Gần đến tết công việc bận chết đi được, cháu trai thì bị phụ nữ lừa gạt, còn con trai ông thì chỉ nghĩ đến đàn ông.
Tóc ông gần như bạc trắng.
Lâm Minh Kiều vội vàng nói: “Không phải, tối hôm qua con sốt cao, Thanh Duệ đã đưa con đến bệnh viện, và chăm sóc cho con đến bây giờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Thanh Phương thở phào nhẹ nhõm, “Vậy mẹ hỏi con sao ngày hôm qua con nói chỉ là chút cảm lạnh, phát sốt cũng không nói cho chúng ta biết, phủ tổng thống cũng có bác sĩ chuyên môn.”
“Con sợ lây nhiễm cho Nguyệt Nguyệt và mọi người.” Lâm Minh Kiều giải thích.
Tống Nguyên gật đầu, cho rằng Lâm Minh Kiều nói rất có lý.
Năm mới đang đến gần, rất nhiều công việc lớn cần phải xử lý, ông và Lâm Thanh Phương đều không thể để sinh bệnh.
“Cha cũng rất hài lòng khi thấy chị em con có quan hệ tốt, cha rất vui mừng nhưng chuyện đại sự cả đời của hai đứa từ đầu đến cuối đều luôn khiến chúng ta lo lắng. Minh Kiều thì vẫn tốt hơn, chủ yếu là Thanh Duệ.” Tống Nguyên lạnh lùng nhìn con trai, “Đợi lát nữa hãy đến thư phòng cha một chuyến.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Thanh Duệ đột nhiên suy sụp.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Minh Kiều đưa Nguyệt Nguyệt và bảo mẫu trở về.
Cô có chút lo lắng Tống Thanh Duệ sẽ lại bị Tống Nguyên mắng, sau khi trở về phòng ngủ, cô gửi cho Tống Thanh Duệ một tin nhắn: [Cha nuôi không đánh cậu chứ.]
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!