Khóe miệng Khương Tuyết Nhu giật giật: “Tạm được, cũng nhã nhặn, tuấn tú lịch sự, khuôn mặt nghiêm túc, đương nhiên rồi nếu cậu so sánh bọn họ với Giang Quý Dương, Tống Dung Đức, Tống Thanh Duệ thì chắc chắn không bằng được, cậu phải biết người đàn ông có năng lực, đẹp trai, lo cho gia đình còn khéo hiểu lòng người thì hiếm như lá mùa thu.”
Lâm Minh Kiều không nói gì.
Cô cũng tiếp xúc với quý tộc thành phố, đừng nhìn mấy người Hoắc Anh Tuấn, Quý Tử Uyên anh tuấn, nhưng có rất nhiều người quý tộc giàu có đã hói đầu hoặc là bụng bia, có thể nghiêm túc cũng đã không tệ rồi, đây là lý do lúc trước Tân Giai Linh mặt dày dây dưa với Giang Quý Dương, bởi vì Giang Quý Dương cũng rất đẹp trai, còn ngoại hình của Tống Dung Đức rất tốt, cho nên Nhạc Hạ Thu mới coi anh ta là lốp xe dự phòng.
Được rồi, cô không nên chỉ nhìn vào nhan sắc.
Giá trị nhan sắc thấp một chút thì sẽ an toàn hơn.
Sau đó Lâm Minh Kiều trò chuyện mấy câu với bọn họ, chẳng qua cô vừa nói chuyện phiếm với ba người vừa phải làm công việc, đôi khi khó tránh khỏi có chút bận rộn, nhất là mỗi lần nói chuyện thì chủ đề đều là đang làm gì, thích ăn cái gì, bình thường thích làm gì.
Đôi khi cô trả lời hai người cùng một vấn đề, Lâm Minh Kiều cảm giác có chút phiền phức.
Mà theo cách nhìn của cô, Ôn Tử Thần thường vô ý khoe khoang năng lực và tài sản của mình, Trương Lâm luôn vô tình nhắc đến quan hệ của cô và Phủ tổng thống, tính lợi ích quá nặng, còn Chu Húc Minh vẫn ổn, hai người cũng làm nghiên cứu, có chủ đề chung, chẳng qua không hài hước như Tống Thanh Duệ.
Còn vì sao lại so sánh với Tống Thanh Duệ là vì mỗi ngày cô và Tống Thanh Duệ đều nói chuyện phiếm.
Cho dù không nói chuyện phiếm, Tống Thanh Duệ cũng sẽ gửi mấy thứ gây cười, mỗi lần cô nhìn thấy đều ôm bụng cười to.
Đôi khi cô không hiểu Tống Thanh Duệ tìm được nhiều trò như vậy từ đâu ra.
. . .
Lễ Giáng Sinh đến, Chu Húc Minh hẹn cô gặp mặt, Lâm Minh Kiều suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Bởi vì hôm đó là ngày lễ, cô cũng muốn hít thở bầu không khí, cô muốn bắt đầu một mối tình mới, dù sao cũng phải gặp mặt.
Ngày Giáng Sinh, cô cố ý mặc áo khoác len màu đỏ tía, rất nhiều người mặc vào có vẻ rất quê mùa, chẳng qua cô rất xinh đẹp, đôi mắt to như con lai, sau khi cô mặc lên thì vô cùng đáng yêu.
Buổi sáng Tống Thanh Duệ đi ra cửa thì đúng lúc gặp cô, đáy mắt lóe lên kinh ngạc, đồng thời cũng có linh cảm không tốt: “Hôm nay chị mặc đồ xinh đẹp như vậy để đi hẹn hò chứ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!