Khương Tuyết Nhu an ủi: “Mà đây là ý của Hoắc Anh Tuấn, anh ấy nói Tằng Hàn là một nhân tài, để tớ đào về công ty mình.”
Lâm Minh Kiều nghe đây là ý của Hoắc Anh Tuấn thì không còn phản đối, dù sao Hoắc Anh Tuấn rất tài giỏi trong lĩnh vực này, bọn họ vẫn cần học tập anh.
“Tớ cũng đã điều tra Tằng Hàn, anh ta cũng không phải từ chức vì Tống Dung Đức xuống dốc, danh tiếng của Tống Dung Đức không tốt, bạn gái và người nhà của anh ta không hi vọng anh ta đi theo Tống Dung Đức, sợ lây bệnh ngoại tình của anh ta, tớ và anh ta đã nói chuyện, anh ta cũng không tán thành với hành vi của Tống Dung Đức, nhưng Tống Dung Đức không nghe lời khuyên của anh ta.”
Lâm Minh Kiều gật đầu: “Chẳng qua Tằng Hàn có năng lực như vậy, anh ta đi tìm việc cũng sẽ dễ dàng, sao lại đến công ty nhỏ Kiều Tuyết Nhan vừa thành lập không bao lâu chứ.”
“Bây giờ chúng ta là công ty nhỏ, nhưng không có nghĩa sau này cũng thế.”
Khương Tuyết Nhu không vui liếc cô một cái: “Có ai không biết lý lịch của Kiều Tuyết Nhan chứ, sau lưng tớ có Hoắc Thị, chú Thương, sau lưng cậu là Phủ tổng thống, người bên ngoài còn tranh giành vào đây làm việc, chẳng qua tớ kéo Tằng Hàn đến đây cũng đã bỏ ra chút tấm lòng, tớ tặng cho anh ta và bạn gái một căn nhà kết hôn.”
Lâm Minh Kiều mở to mắt: “Nhà ở thành phố này đắt lắm đó.”
“Rất đắt, nhưng tập đoàn Hồng Nhân làm bất động sản, tớ không bao giờ thiếu nhà ở.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Mấy năm qua Tằng Hàn luôn xử lý chuyện lớn nhỏ của Âu Lam Sênh, thậm chí có lúc Tằng Hàn tự mình giải quyết, anh ta nắm tài liệu lớn như thế trong tay còn đáng giá hơn một căn nhà nhiều, Tống Dung Đức đang nghĩ cách sắp xếp tổ chức đám cưới cho Nhạc Hạ Thu, có lẽ anh ta không ngờ tớ đã đào Tằng Hàn qua bên mình, ha ha.”
“. . .”
Lâm Minh Kiều không nói chuyện, ánh mắt cô nhìn Khương Tuyết Nhu như một bà chủ trâu bò: “Tuyết Nhu, tớ phát hiện bây giờ cậu quá lợi hại, có phải cậu học được một số thủ đoạn của Hoắc Anh Tuấn đúng không.”
“Tóm lại cũng có chút ảnh hưởng, tớ đồng ý với cậu nhất định sẽ giẫm Tống Dung Đức dưới lòng bàn chân.” Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Đến lúc đó anh ta quay lại cúi đầu ở trước mặt cậu, thành thật gọi cậu một tiếng Lâm Tổng.”
Lâm Minh Kiều đỏ mắt, cô ôm lấy Khương Tuyết Nhu, sau đó mới trở về phòng làm việc của mình.
Cô biết Khương Tuyết Nhu đang cố gắng trút giận giúp mình, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Cô lấy điện thoại nhắn mọt biểu tượng cảm xúc 【 khổ sở 】cho Tống Thanh Duệ.
Tống Thanh Duệ: 【? ? ? 】
Lâm Minh Kiều: 【 Tâm trạng của tôi không tốt. 】
Tống Thanh Duệ: 【 Ai chọc giận chị, tôi sẽ đánh người đó. 】
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!