Tống Thanh Duệ: 【tôi biết, cho nên tôi rất đau khổ, chị đừng nói cho người khác biết.】
Lâm Minh Kiều: [Tôi nhất định sẽ không nói cho người khác biết, nhưng cậu không thể tiếp tục như vậy.]
Sau đó, Tống Thanh Duệ không có trả lời tin nhắn cô
Lâm Minh Kiều ngơ ngác nhìn trần nhà, cô đột nhiên muốn chia sẻ tin nhắn này với Khương Tuyết Nhu, nhưng chuyện này có liên quan đến bí mật của Tống Thanh Duệ, cô không thể nói lung tung.
Cô hết lần này đến lần khác nói với mình rằng Tống Thanh Duệ nhất định đã nói dối cô.
Nhưng … nếu đó là sự thật thì sao.
Và như Lâm Thanh Phương đã nói, sau khi trở về nước cho đến bây giờ Tống Thanh Duệ căn bản là chưa từng tiếp xúc, hẹn hò với bất kỳ cô gái nào. Chỉ nghe nói trước đây khi còn ở nước ngoài có một thời gian ngắn anh quen một cô gái, về sau không còn nghe anh ấy nhắc đến chuyện này nữa.
Cô cũng đã từng sống và làm việc ở nước ngoài, người nước ngoài có rất nhiều loại giới tính, mọi người cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm, khả năng Tống Thanh Duệ ở nước ngoài đã bị ảnh hưởng, làm cho giới tính cũng bị thay đổi.
Lâm Minh Kiều cả đêm mất ngủ.
Đến 12 giờ cô vẫn chưa ngủ, liền đứng dậy nhìn tòa nhà nơi Tống Thanh Duệ ở cách đó không xa, luôn tối mịt, không có về.
Có lẽ ở một nơi nào đó, giờ này cậu ấy rất đau khổ.
Ngày hôm sau, Tống Thanh Duệ không có đến ăn sáng.
Cô hỏi quản gia thì mới biết Tống Thanh Duệ tối hôm qua đi tới sáng sớm mới về, còn chưa dậy.
Lâm Thanh Phương hừ lạnh một tiếng: “Mẹ đoán là nó muốn tránh mặt mẹ, không muốn mẹ lảm nhảm về cuộc hẹn hò ngày hôm qua.”
Tống Nguyên cười, “Đừng nóng lòng như vậy, nó mới hai mươi sáu.”
Lâm Minh Kiều cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, nửa phút sau đột nhiên nói: “con vừa mới xem tin tức, Vương Tử của nước Mỹ hóa ra thích một người đàn ông.”
Lâm Thanh Phương múc một bát cháo, “Ở nước ngoài, hôn nhân đồng giới là hợp pháp, cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Minh Kiều chớp chớp mắt, “Mẹ nuôi, mẹ có thể chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái không?”
“Đồng tính cũng là một loại tình yêu chân chính, chúng ta không nên kỳ thị.” Lâm Thanh Phương nói, “Nhưng người khác đồng tính thì không sao, nhưng nếu con mẹ là đồng tính, mẹ tức đến chết.”
Lâm Minh Kiều: “…”
Vì vậy, bà ấy là một tiêu chuẩn kép.
Nhưng nếu trong tương lai, Nguyệt Nguyệt nói rằng con bé thích phụ nữ, cô ấy cũng có thể tức đến hộc máu.
Dù sao cũng có kinh nghiệm làm mẹ, Lâm Minh Kiều rất lo lắng cho Lâm Thanh Phương.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Minh Kiều quay lại sân sau, nhưng lại đi đến chỗ Tống Thanh Duệ ở, cửa mở cô thấy một người hầu đang lau sàn trong phòng khách.
Thấy cô đi tới, người hầu chỉ tay lên lầu, “Thiếu gia vừa mới ngủ dậy.”
Khi Lâm Minh Kiều nghe thấy Tống Thanh Duệ tỉnh lại, tự tin bước lên lầu.
Cửa phòng ngủ trên tầng 2 bị thủng một lỗ.
Cô gõ cửa, “Thanh Duệ, cậu có ở bên trong không, tôi vào nhé.”
“Đợi đã.”
Giọng nói bên trong còn chưa nói xong, Lâm Minh Kiều đã ra mở cửa.
Trong phòng ngủ, Tống Thanh Duệ chỉ mặc một cái quần ngủ, thân trên còn không có mặc áo, tóc tai bù xù, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!