Quý Tử Uyên trong lòng hiểu rất rõ, bước đến cạnh giường bệnh nhìn Nhạc Hạ Thu nói: “Nhạc Hạ Thu làm người phải nhìn thoáng một chút. Mặc dù Dung Đức mất đi quyền thừa kế tập đoàn Tống thị, đồng thời cũng có nghĩa là Tống gia sẽ không quan tâm vào chuyện tương lai của cô và Dung Đức. Hai người yêu nhau đã trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng có thể trở thành người nhà thân thuộc, cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện. Sau này hai người ở bên nhau, chân cô đi đứng không tiện thì Dung Đức sẽ chăm sóc tốt cho cô.”( anh Uyên nói hay lắm👏👏)
Nhạc Hạ Thu nghe anh nói vậy, cảm thấy không có chút gì được an ủi, suýt nữa lại nôn ra máu.
Cái gì mà thành người nhà thân thuộc, cô cơ bản không thích Tống Dung Đức chút nào.
Cô chỉ muốn làm bà chủ đứng đầu Tống gia, để cả giới thượng lưu và người quyền lực đều lao vào nịnh nọt cô.
Bây giờ, không còn gì cả.
Tống Dung Đức cũng nắm tay cô ấy an ủi: “Hạ Thu, em đừng cảm thấy là em đã liên lụy đến tôi, tôi chưa bao giờ trách em. Hiện tại tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, kỳ thực tập đoàn Tống thị không quan trọng như vậy, ít nhất chúng ta cũng được tự do, gia đình tôi sẽ không còn ngăn cản nữa. Sau này tôi sẽ cưới và chăm sóc cho em, em đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
“…”
Nhạc Hạ Thu trong lòng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Nhìn vẻ mặt của Tống Dung Đức, nếu cô ấy khỏe mạnh, khuôn mặt không bị biến dạng, tay chân còn có thể cử động được thì cô ấy nhất định sẽ nhảy dựng lên tát Tống Dung Đức không chút do dự.( bts đã tàn phế rồi có người chăm sóc còn được voi đòi 2 bà trưng à)
Ai muốn cưới anh, ai muốn cưới.
Đầu óc của cô hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cô biết mình là người như thế này, nếu cô rời khỏi Tống Dung Đức, ngay cả người nhặt rác trên đường cũng nhất định không muốn nhìn thấy cô.
Cô không còn cách nào, cả đời này cô chỉ có thể trói buộc một chỗ với tên Tống Dung Đức ngu ngốc này.( đáng đời đôi gian phu dâm phụ)
Nước mắt cô tuôn ra.
Tức giận đến phát khóc.
Tống Dung Đức vội lau nước mắt, “Đừng khóc, đừng đổ hết trách nhiệm lên người mình, chuyện này không liên quan đến em, khi em xuất viện, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Quý Tử Uyên đứng bên cạnh nghe cảm thấy vui.
Sau khi bước ra khỏi khu phòng bệnh, anh nói chuyện này với Hoắc Anh Tuấn đó giống như một câu truyện cười.
Hoắc Anh Tuấn lập tức nói với vợ, Khương Tuyết Nhu cười một tiếng, gọi điện cho Lâm Minh Kiều, “Cậu nói xem Tống Dung Đức có ngốc không? Nhạc Hạ Thu là đang tự trách mình khóc sao? Hay đơn giản chỉ là khóc vì tức giận.”
Lâm Minh Kiều uể oải ăn một lát cam, “Thật đáng tiếc.”
“Thật đáng tiếc cái gì?”