“Chắc là… con bé đã quen với thiếu gia rồi.” Dì Trần bất đắc dĩ nói ra sự thật, “Trong khoảng thời gian này, buổi tối thiếu gia đều dỗ dành Nguyệt Nguyệt ngủ.”
“…”
Vậy là con gái nhỏ của cô đã quen với Tống Thanh Duệ sao?
Làm mẹ, Lâm Minh Kiều muốn ói ra máu.
“Bùm bùm”
Phòng ngủ có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Tống Thanh Duệ truyền vào, “Dì Trần, tôi nghe thấy Nguyệt Nguyệt khóc.”
Dì Trần nhìn Lâm Minh Kiều, khi thấy cô nhẹ gật đầu liền sau đó mở cửa đi vào.
Tống Thanh Duệ mặc một bộ đồ ngủ màu trắng như trăng đứng ở cửa, vươn tay thành thạo ôm Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt được cậu xoa dịu nên nín khóc, còn nở nụ cười ngọt ngào.
Lâm Minh Kiều không nói nên lời, cô nghiêm túc nghi ngờ con gái giống mình, nhìn thấy một anh chàng đẹp trai cũng không chống cự.
Dì Trần cũng xúc động nói: “Này, Nguyệt Nguyệt chắc đã thích thiếu gia, con bé có vẻ giống thiếu gia, dù sao cũng là người thân, con bé gọi thiếu gia là chú mà.”
Lâm Minh Kiều bĩu môi, giống nhau cái gì, rõ ràng Tống Hưng Thần mới là người thân, nhưng trước kia Nguyệt Nguyệt không thích để Tống Hưng Thần ôm.
“Chị có vẻ xem thường tôi.” Tống Thanh Duệ nhướng mày.
“Con gái nhỏ phản bội, con bé không cần người mẹ như tôi nữa.” Lâm Minh Kiều uất ức thở dài.
“Có thế mà cũng ghen tị” Tống Thanh Duệ buồn cười, “Chị không có cách nào ôm con bé được, nếu chị có thể ôm được thì Nguyệt Nguyệt nhất định sẽ không khóc.”
“Nếu hết khóc cậu hãy đưa cho dì Trần, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.” Lâm Minh Kiều nói.
Tống Thanh Duệ gật đầu, nhưng khi vừa mới đưa về phía dì Trần, Nguyệt Nguyệt lại khóc. Không có cách nào khác anh đành phải ôm con bé dỗ dành.
Dáng người thanh mảnh của người đàn ông đi lại trong phòng ngủ.
Dì Trần đứng một lúc, sau đó đem bình sữa và quần áo của con bé xuống lầu giặt
Trong phòng chỉ còn lại hai người lớn và một em bé.
Lâm Minh Kiều lười biếng dựa vào trên gối, nhìn bóng lưng Tống Thanh Duệ, anh cao ngang ngửa Tống Dung Đức, thân hình cũng có phần giống, cô nhớ tới những chuyện này trước kia đều là do Tống Dung Đức làm. .
Vô tình chợt nhớ đến, có vẻ việc này đã trôi qua lâu rồi.
Cô ngây người một lúc, cho đến khi Tống Thanh Duệ ôm Nguyệt Nguyệt đến hỏi, “Nguyệt Nguyệt ngủ với chị hay là ngủ với dì Trần.”
“Đương nhiên là ngủ với tôi, tôi nhất định phải chăm sóc con bé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!