Qua rồi…
Nó thực sự trôi qua sao.
Không, một số thứ chỉ mới bắt đầu lại.
Ví dụ như cô và Quý Tử Uyên, chẳng hạn như Lâm Minh Kiều và Tống Dung Đức.
Nguyễn Nhan ánh mắt phức tạp, “Minh Kiều, Nhạc Hạ Thu bị thương rất nặng, tôi đoán chừng sau này tay chân cô ta sẽ bị liệt, cô và Tống Dung Đức hẳn là…”
“Vậy thì càng tốt, tớ đã muốn ly hôn với anh ta từ lâu.” Lâm Minh Kiều thản nhiên cười, “ Chờ sau khi tớ ly hôn và bình phục tớ sẽ mời cậu đi ăn tối.”
“Bỏ đi, tớ sẽ giúp cậu.” Khương Tuyết Nhu nhất thời không chịu nổi sự cặn bã của Tống Dung Đức.
“Minh Kiều, cậu tốt như vậy, nhất định sẽ gặp người tốt hơn.” Nguyễn Nhan thầm thở dài, người có con mắt cũng có thể nhìn ra Lâm Minh Kiều so với Nhạc Hạ Thu tốt hơn nhiều, nhưng Tống Dung Đức chỉ là không biết.
Lúc Nguyễn Nhan rời đi, Khương Tuyết Nhu tiễn cô xuống lầu.
Lâm Minh Kiều một mình ngồi trong phòng bệnh, nước mắt không kìm được mà rơi.
Cô ấy lập tức lau nó đi.
Cô đang buồn sao? Sao cô phải buồn.
Thậm chí, cô còn cảm thấy cuộc đời mình quá bất hạnh, đầu tiên là bị Giang Quý Dương phản bội, sau đó là Tống Dung Đức, lần này còn tệ hơn, lừa dối thân thể, lừa dối hôn nhân, thậm chí lừa cả sinh con. .
Cô và Tống Dung Đức thực sự yêu nhau trong một thời gian ngắn, nếu muốn nói về độ sâu đậm của tình yêu thì hẳn không thể so sánh với Giang Quý Dương.
Nhưng cô lại cho Tống Dung Đức cơ hội lớn hơn, cô mong hai người có thể cho con mình một mái ấm hạnh phúc.
Sự xuất hiện của Nhạc Hạ Thu khiến cô không cam tâm.
Tại sao, cô ấy bị sao vậy?
Nhưng khi bị Tống Dung Đức đá, không chỉ xương sườn mà trái tim của cô cũng tan nát.
Cô nghĩ, đàn ông là một sinh vật khủng khiếp.
Khi điều đó là tốt, nó có thể khắc sâu trong trái tim cô, nhưng khi là điều tồi tệ nó có thể giết chết cô trong vài phút.
Cô sợ hãi, sợ hãi Tống Dung Đức.
Buổi tối, cô thật sự lo lắng cho đứa nhỏ, liền gọi video cho dì Lưu xem.
“Dì Lưu, Nguyệt Nguyệt đâu.”
“Cậu chủ đang chơi với con bé.” Dì Lưu cầm lấy điện thoại di động đưa camera nhìn về phía phòng đồ chơi, Tống Thanh Duệ và Nguyệt Nguyệt chơi đùa rất vui vẻ.
Nguyệt Nguyệt không động đậy, chẳng qua Tống Thanh Duệ đùa nên lại cười khúc khích.
Trái tim Lâm Minh Kiều nhất thời trở nên đáng yêu, cô nóng lòng muốn cất cánh bay đến chỗ Nguyệt Nguyệt ngay lập tức.
Tống Thanh Duệ cầm lấy điện thoại di động của dì Lưu, đôi mắt híp lại sáng ngời, nhã nhặn nói, “Chị ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt, Nguyệt Nguyệt tốt lắm, hiện tại con bé thích tôi, cũng không nhớ chị, có phải không Nguyệt nhi. Nguyệt. … “