Lâm Minh Kiều ngủ trưa vừa mới dậy, không cử động được nên chỉ có thể cùng Khương Tuyết Nhu xem TV.
Nhìn thấy Nguyễn Nhan đi tới, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Nguyễn Nhan, cô không sao là mừng rồi.”
Nguyễn Nhan nhìn chằm chằm băng bó cố định trên ngực, cảm thấy hỗn độn, “Tôi nghe Quý Tử Uyên nói cô bị gãy xương sườn…”
“Chuyện nhỏ, bác sĩ nói một thời gian nữa sẽ không sao.” Lâm Minh Kiều cười nói, “Vừa rồi tôi và Tuyết Nhu đang nói về cô, cảm ơn cô rất nhiều, cô đã giúp chúng tôi xả được cơn tức giận. Đã từ lâu chúng tôi nhìn Nhạc Hạ Thu không vừa mắt. ”
Nguyễn Nhan khó chịu khi cô ấy cười làm cho lực phủ ngũ tạng chịu nội tạng bị đau. Cô vừa quay đầu lại bị bắt gặp ánh mắt dò xét, nghi hoặc của Khương Tuyết Nhu.
“Nguyễn Nhan, hóa ra cô cũng là bạn của Tiếu Nhi, tôi cũng chưa từng nghe cô nhắc tới.” Khương Tuyết Nhu cúi người rót cho cô một tách trà nóng, “Ngồi đi, tôi hy vọng ba người chúng ta có thể trò chuyện một cách vui vẻ. “
“Không có chuyện gì để nói cả, chỉ là… tôi biết Tiếu Nhi từ khi chúng tôi còn nhỏ, tôi biết dì Gia Hân trước khi bà ấy vào Ninh gia.” Nguyễn Nhan cầm lấy tách trà, để nhiệt độ làm lạnh tim cô, “Tôi rất tức giận sau khi nghe những gì Minh Kiều nói ngày hôm đó, tôi thực sự quá bốc đồng … “
“Cô không phải là người bốc đồng.” Ánh mắt Khương Tuyết Nhu bình tĩnh, trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều. Xem như Nguyễn Nhan và Tiếu Nhi tình cảm rất tốt nhưng đừng vì thù hận mà đến tính mạng của mình cũng không màng đến.
Đã thế Nguyễn Nhan không màng đến tính mạng mà còn có cả danh dự và địa vị khi cô cố gắng trong làng giải trí.
Mà lúc trước chơi với Nhạc Tiếu Nhi, hình như cô chưa nghe Tiếu Nhi nói về Nguyễn Nhan.
Nguyễn Nhan cảm thấy đau xót, cô biết Khương Tuyết Nhu đa nghi, nhưng cô không bao giờ có thể nói cho bọn họ biết linh hồn của cô chính là Nhạc Tiếu Nhi.
“Có lẽ quá đề cao tôi rồi. Tôi và Tiếu Nhi quan hệ rất tốt, thực sự rất tốt.”
Nguyễn Nhan khó khăn nói: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Cô chỉ cần hiểu rằng mọi việc tôi làm đều là vì Tiếu Nhi và dì Gia Hân, tôi muốn làm gì đó cho bọn họ. Minh Kiều, tôi cũng cảm ơn cô rất nhiều, tôi chưa từng nghĩ sẽ liên lụy đến cô, tôi… “
“Đừng nói nữa, tôi nghĩ những gì tôi đã làm là đúng.”
Lâm Minh Kiều ngắt lời cô, “Lúc Tiếu Nhi bị tai nạn, tôi và Tuyết Nhu quá yếu đuối, không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn cô ấy bị phụ tình. Tôi cũng đã hứa với dì Sầm Gia Hân và nói với Tiếu Nhi sẽ rửa sạch nỗi oan cho cô ấy. Sau này nỗi oan của cô ấy đã được gột rửa, nhưng người thì đã không còn. Chúng tôi đều tự trách bản thân, chúng tôi cũng muốn báo thù cho gia đình Tiếu Nhi, nhưng chúng tôi … không có dũng khí. Chúng tôi cảm ơn cô đã làm những gì mà chúng tôi muốn làm nhưng không dám làm. “
“Tôi nghĩ nếu Tiếu Nhi còn sống, cô ấy cũng sẽ rất biết ơn cô.”
Nguyễn Nhan khóe mắt hơi ửng hồng, nhưng vẫn nở nụ cười, ” Cô ấy đương nhiên không muốn cô báo thù, còn muốn cô có thể sống tốt hơn.”
“Tiếu Nhi cũng hy vọng cô sẽ không vì báo thù cho cô ấy mà tính mạng của mình cũng không màng đến.”
Khương Tuyết Nhu nắm tay cô, “Nguyễn Nhan, cô hiếm khi nói cho chúng tôi biết về cô, nhưng tôi nhìn thấy trong mắt cô rất nhiều nỗi buồn bã và lạnh lùng. Trước kia chúng tôi không giúp được gì cho cô nhưng sau này cô hãy trân trọng sinh mệnh của mình. Cuộc đời cô thì chỉ có một không nên lấy tính mạng mình ra vì bất cứ ai. Chúng tôi có thể mất nhiều thời gian cho sự hận thù của Nhạc Hạ Thu. Điều tôi hy vọng là chúng ta có thể tìm ra bằng chứng, đưa cô ta ra trước công lý và cho người bên ngoài biết được bộ mặt thật của cô ta. Không người nào có thể bào chữa cho tội ác của cô ta. “
“Đúng vậy, cô giết cô ta, nhưng ngược lại là trả giá mạng sống của mình, thật không đáng. Chúng ta có thể chết vì cứu người, nhưng tại sao lại chết vì một tiện nhân đó.”