Gọi điện xong, anh chạm tay vào bụng Lâm Minh Kiều.
Nếu là trước đây, Lâm Minh Kiều nhất định sẽ đẩy anh ra nhưng hiện tại cô ấy quá đau, không thể nghĩ nhiều như vậy, đành để ngón tay anh đè lên bụng mình.
“Làm sao vậy?” Tống Thanh Duệ nhíu lông mày một cái, “Có người đá cô?”
“…”
Lâm Minh Kiều không nói chuyện, mà chỉ cúi đầu, con mắt long lanh trong chốc lát đã liền biến thành con mắt u ám buồn bã.
“Ai làm?” Tống Thanh Duệ lạnh lùng hỏi, “Tống Dung Đức sao?”
Lâm Minh Kiều cắn môi, dường như tất cả đau đớn cùng oan ức của cô đều do Tống Dung Đức mang đến. Cô muốn khóc nhưng không thể để cho bản thân mình suy sụp, cô nói ra với giọng khàn khàn, “Nhạc Hạ Thu bị thương rất nghiêm trọng, anh ấy lấy chân đạp vào tôi hai cước. Còn cho rằng tôi ác độc. “
“Chị sẽ không làm chuyện này.” Tống Thanh Duệ không chút nghĩ ngợi nói, “Trong khoảng thời gian này, chúng ta đều ở Phủ tổng thống, sớm tối gì cũng gặp mặt. Chị có tâm trí và dũng khí đâu mà lên kế hoạch bắt cóc, mặc dù tôi không hiểu tại sao chị lại có mặt ở đây. Có thể tìm ra được chứng cứ, chị sẽ được minh oan. “
Rõ ràng cơ thể đau đớn, Lâm Minh Kiều cũng không có khóc, lúc này nghe được lời Tống Thanh Duệ tin tưởng không chút do dự, cô hoàn toàn suy sụp khóc không ngừng.
Cô cùng Tống Thanh Duệ chung đụng cũng không nhiều, cũng không phải là người chồng hiểu cô mà trên danh nghĩa Tống Thanh Duệ là em trai nuôi nhưng lại rất hiểu cô.
Cậu ấy lại tin tưởng cô hoàn toàn.
Nhưng Tống Dung Đức thì cho rằng cô là một con rắn độc.
Tống Thanh Duệ không ngờ cô đột nhiên lại khóc đến như vậy, nhanh chóng dừng xe, lấy khăn giấy ra lau cho cô, “Đừng khóc, nước mắt của chị không đáng khóc cho người không tin tưởng.”
“Cậu nói đúng.” Lâm Minh Kiều khóc nức nở, mơ hồ rơi lệ nhìn anh, “Tôi chỉ là cảm động vì cậu tin tưởng tôi như vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang khóc như một con mèo mướp nhỏ, đầu tóc bù xù, quần áo lấm lem. Tống Thành Duệ thì lúng túng, giọng điệu càng trở nên dịu dàng, “Đương nhiên là tôi tin chị.”
“Cám ơn.” Lâm Minh Kiều khịt mũi, “Nhưng mà… Tôi có khổ tâm, chuyện này phải chịu trách nhiệm, chỉ có thể là tôi đã bắt cóc thôi.”
Tống Thanh Duệ im lặng một lúc, suy nghĩ một lúc lâu nhìn cô rồi mới nói: “Nếu Nhạc Hạ Thu bị thương nặng, Tống Dung Đức có thể không bỏ qua.”
“Vậy thì để anh ta tống tôi vào tù.” Lâm Minh Kiều tức giận đập tay nói.
Tống Thanh Duệ thở dài, “Đừng nói nhảm, bất luận chị vì lý do gì, tôi đều muốn giúp chị .”
Lâm Minh Kiều cảm động, cổ họng co rút lại, “Thanh Duệ, thực xin lỗi, lại gây phiền phức cho cậu rồi.”
“Tôi rất vui khi được chị làm phiền.” Tống Thanh Duệ nhẹ giọng nói.
Không khí im ắng lạ thường trong vài giây.
Trái tim của Lâm Minh Kiều đập nhanh hơn một chút, cô không hiểu xảy ra chuyện gì, cô đang muốn nghĩ đến Tống Thanh Duệ thì xương sườn lại đau nhói, trên trán toát ra giọt mồ hôi lạnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!