Sau một lúc, thuộc hạ nói thầm: “Kỳ thật những người đó không nên làm việc đó trong lúc này, bệnh viện khắp nơi đều là camera, rất dễ dàng để lại dấu vết.”
Quý Tử Uyên hít thật sâu điếu thuốc trong tay.
Đúng vậy, không nên ra tay lúc này, hẳn là quá vội vàng.
Hoắc Anh Tuấn cũng không có ra tay.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, anh ra ngoài đi, hãy theo dõi bên Dung Đức nghiêm ngặt nếu có tiến triển gì thì lập tức nói cho tôi biết.”
Sau khi thuộc hạ rời đi, Quý Tử Uyên lại bấm một cái mã số, “Lập tức điều tra hành động của Nguyễn Nhan tối hôm qua cho tôi, tôi muốn điều tra nhanh chóng, rõ ràng và kỹ càng, mau chóng. Cho dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào đi nữa trong vòng 20 phút phải cho tôi kết quả.”
Trong thời gian này, Quý Tử Uyên vẫn đứng tại cửa sổ, trong đầu lóe lên rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn hai ngày trước lúc đi câu lạc bộ, đụng phải Lâm Minh Kiều cùng Nguyễn Nhan ở nơi đó đang uống rượu, người ở quầy bar nói Nguyễn Nhan bóp nát một cái ly rượu.
Lại nghĩ tới chuyện hôm qua Nguyễn Nhan chủ động hôn mình, vì chính là muốn đi gặp mặt Nhạc Hạ Thu.
Sau khi gặp mặt, cô ấy vội vàng bỏ anh ấy ở lại một mình.
Quý Tử Uyên nở nụ cười lạnh lùng.
Hơn mười phút về sau, người của anh ấy gọi điện thoại tới, “Quý Thiếu, Nguyễn Nhan tối hôm qua cùng Lâm Đạo diễn ăn cơm, bọn họ ăn cơm tới hơn tám giờ mới tan cuộc. Sau đó xe của cô ấy đi đến một tòa chung cư bình thường. Xe cô ấy vẫn còn ở đó nhưng người thì không có, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi điều tra camera của chung cư, chưa đầy năm phút sau khi xe của Nguyễn Nhan vào thì có một chiếc xe không có giấy phép đi ra, xe đi trên quốc lộ 209 rồi rẽ vào đường mới xây. Ở đó không có camera giám sát nên tôi không biết tình hình cụ thể ở đó như thế nào.”
“Đích thân cử người đến và đi theo con đường mới đó nhìn xem có hai hay ba chiếc xe nào khả nghi đậu ở nhà nào trống hay nhà máy gì đó.”
Quý Tử Uyên sau khi ra lệnh liền cởi áo khoác trắng ra.
Bác sĩ Trương cùng khoa vừa bước vào làm việc. Quý Tử Uyên đem chìa khóa xe của mình ném cho anh ấy, “Xe của anh đậu ở đâu, chúng ta đổi xe của nhau một ngày.”
Bác sĩ Trương nhìn chìa khóa xe trong tay đứng hình mấy giây. Sau đó lập tức đưa chìa khóa xe của mình cho Quý Tử Uyên.
” Chuyện đổi xe, không được nói cho ai biết.”
Quý Tử Uyên lập tức rời đi, trong lúc đang đến Phủ tổng thống lúc, anh ấy bấm gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều, “Lâm tiểu thư, tôi là Quý Tử Uyên, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm cô. Phiền cô đến đó một chuyến, tôi đang đứng ở cửa đợi cô.”
Lâm Minh Kiều vừa lúc đang đánh răng lại nhận được điện thoại của Quý Tử Uyên cô rất khó xử. Cô với Quý Tử Uyên không có quen biết lắm, “Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại được, Tống Dung Đức sẽ không có ở trong xe của anh ấy chứ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!