Hoắc Anh Tuấn lắc đầu, “Tôi có thể nói cho anh biết là tôi dự định ngày Nhạc Hạ Thu đi sân bay lúc đó tôi sẽ ra tay, nhưng hôm nay cô ta đã mất tích, việc này không liên quan đến tôi.”
Quý Tử Uyên cũng tin tưởng, ” Tôi cũng hiểu ra được, nếu anh ra tay thì sẽ đoán được tối hôm qua Dung Đức dẫn người đến đó, với cách này thì anh sẽ cẩn thận bố trí người bảo vệ. Dung Đức sẽ không có cơ hội dẫn người xông vào biệt thự Hoắc Thị.”
Hoắc Anh Tuấn hạ giọng thở dài, cười khổ, “Vẫn là anh hiểu rõ tôi nhất.”
Đáng tiếc, anh ấy cùng Tống Dung Đức quen biết với nhau lâu như vậy, nhưng Tống Dung Đức lại không hiểu rõ anh ấy.
“Dung Đức cũng hiểu anh nhưng chỉ là mỗi lần đối mặt Nhạc Hạ Thu anh ấy đều mất hết lý trí”, Quý Tử Uyên bất đắc dĩ nói.
“Anh đừng nói nữa, kỳ thật giữa tôi và anh ấy đã không còn sự tin tưởng nữa.” Hoắc Anh Tuấn đùa cợt nói, “Chẳng qua là tôi tò mò, không biết là ai đã bắt cóc Nhạc Hạ Thu.”
“Có lẽ bên ngoài cô ấy còn gây thù với nhiều người khác, ” Quý Tử Uyên hít một ngụm khói, “Tối hôm qua tôi đã đến bệnh viện điều tra. Chuyện chắc hẳn đã xảy ra như thế này, tối hôm qua lúc chín giờ có người mạo danh là bác sĩ vào kiểm tra bệnh tình của Nhạc Hạ Thu, đã đánh y tá ngất xỉu sau đó trói Nhạc Hạ Thu ở cửa sổ, có người tiếp ứng ở bên ngoài đưa cô ấy đi.”
Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, “Trong phòng bệnh của Nhạc Hạ Thu có y tá chăm sóc, bị đánh ngất xỉu mà không phát ra một động tĩnh gì sao?”
“Điều đó có chút kỳ lạ.” Quý Tử Uyên cũng suy nghĩ, “Chẳng qua y tá nói tối hôm qua Nhạc Hạ Thu đã nằm trên giường ngủ rất sớm. Tôi nghi ngờ Nhạc Hạ Thu sớm đã bị ngất đi, còn ngất đi như thế nào thì tôi không biết rõ lắm.”
“Đoán chừng là nước truyền dịch hay đồ dùng hàng ngày của cô ấy bị người khác động tay vào .” Hoắc Anh Tuấn suy đoán, ” Người làm chuyện này khá là tỉ mỉ, cẩn thận. Không biết mục đích của việc này là bắt cóc hay trả thù, nếu là trả thù không biết Nhạc Hạ Thu có trở về được hay không.”
“Yên tâm đi, việc mất tích xảy ra ở bệnh viện của tôi, tôi sẽ giúp anh điều tra rõ ràng. Dung Đức cũng sẽ không làm gì được anh cho dù anh ấy đã báo cảnh sát.”
Trong bệnh viện, Quý Tử Uyên đặt điện thoại di động xuống, đứng phía trước cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài trở nên trắng xóa.
Chưa được bao lâu đã có người đi đến nói với anh: “Quý Thiếu, tôi đã hỏi qua y tá kia chăm sóc, Nhạc Hạ Thu tối hôm qua rất sớm đã nói buồn ngủ. Lúc trước vết thương của cô ấy đều đau đến một hai giờ sáng mới ngủ được, hơn nửa người là cử động. Tôi điều tra nước truyền dịch cho cô ấy không có vấn đề gì, đồ ăn thức uống là do Tống Thiếu sắp xếp hơn nữa bụng dạ của Nhạc Hạ Thu tối hôm qua rất tốt không có vấn đề gì. Khả năng duy nhất chính là. . . .”
Quý Tử Uyên nhíu mày, “Ý anh là .”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!