“Đắc tội thì đắc tội, chẳng lẽ bạn bè của tôi không quan trọng bằng công ty sao.” Lâm Minh Kiều khịt mũi, “Hơn nữa anh là chồng của tôi, chẳng lẽ anh không biết giúp tôi sao?”
“Chuyện này… Tôi chỉ có thể nhờ Tử Uyên giúp em, cho dù em có đi tìm cha mẹ tôi, chú tôi, thì họ cũng không có cách nào.” Tống Dung Đức bất đắc dĩ giải thích, “Quý gia tham gia quá nhiều lĩnh vực, Y tế, Giải trí dù ở lĩnh vực nào thì vị trí cũng không hề lay chuyển, nửa năm đầu có một công ty quảng cáo đã xúc phạm Tử Uyên, anh ấy nói một câu thì từ đó về sau không có bất kỳ một công ty truyền thông nào hợp tác với công ty đó cả, hiên tại công ty đó cũng đã nhanh chóng im hơi lặng tiếng.”
Lâm Minh Kiều im lặng.
Hừ, so với những người như Quý Tử Uyên thì cô chỉ là tân binh, Nguyễn Nhan đang dấn thân vào làng giải trí nếu đắc tội đến Quý Tử Uyên, thật là xui xẻo từng phút một.
Chao ôi, cô có chút lo lắng cho Nguyễn Nhan.
“Vợ….” Tống Dung Đức đột nhiên móc ngón tay út của cô, liếc nhìn cô mơ hồ, thì thào nói: “Hay là… chúng ta thử xem….”
“Thử cái gì, anh đi đi, tôi đi làm việc” Lâm Minh Kiều giả vờ không hiểu, thót tim bước vào phòng làm việc.
Tống Dung Đức đóng cửa lại, táo bạo nghiêng người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ” Tôi nói chắc em đã hiểu, nhìn xem, Khương Tuyết Nhu là bạn thân của em, cô ấy luôn thích loại chuyện này, còn rất giỏi.”
“Đó có thể là bởi vì Hoắc Anh Tuấn tốt, anh chưa chắc đã tốt hơn người khác.” Lâm Minh Kiều bị lời anh nói làm cho bối rối, cáu kỉnh ngắt lời anh.
Tống Dung Đức cả mặt đen lại, “Minh Kiều, em nói ra lời này có nghĩ là đang nghi ngờ khả năng của tôi, đây là sự sỉ nhục lớn đối với đàn ông chúng tôi, nếu đêm nay tôi không chứng minh cho em thấy thì tôi không còn tư cách làm một người đàn ông.”
Khi Lâm Minh Kiều nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh ấy, đầu óc tê dại.
Trời, cô dường như là đang khiêu khích anh ấy rồi “Anh hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi ….”
Tống Dung Đức ngắt lời cô, “Làm sao em biết được Hoắc Anh Tuấn ngay từ đầu liền làm rất tốt, anh ấy cùng với Khương Tuyết Nhu ở bên nhau lâu như vậy, luyện tập từ từ mới được như vậy. Nhưng còn tôi, em chưa từng cho tôi cơ hội, tôi thật đáng thương, tôi đã ngoài ba mươi tuổi, và tôi vẫn còn là một người đàn ông còn trinh….”
Lúc đầu nói ra chỉ là muốn làm cho cô ấy thông cảm mình, nhưng sau khi phun ra khỏi miệng, Tống Dung Đức thực sự buồn bực, “Tôi không có tư cách động vào một người vợ, là đàn ông, tôi thực sự quá thất bại.”
Lâm Minh Kiều nghe anh nói đến đáng thương mà không nói nên lời, “Anh là một người đàn ông còn trinh, vậy đứa bé từ đâu ra.”
“Minh Kiều, lần đầu tiên tôi say rượu, có chút mơ hồ, bối rối, không có cái gì ấn tượng cho lắm, em nói xem tôi như vậy có khác gì người đàn ông còn trinh không?.” Tống Dung Đức cong môi, “Em không biết đâu, mỗi lần nói chuyện riêng tư, Tử Uyên và Lão Hoắc đều cười nhạo tôi về điều đó.”
“Vậy thì anh đừng nói nữa.” Lâm Minh Kiều tức giận, “Sao anh có thể đi nói lung tung chuyện riêng tư của chúng ta chứ.”
“Tôi có cần nói lung tung không, người khác nhìn tôi liền biết.” Tống Dung Đức chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào của mình, “Nhìn đi, nó nói… một người đàn ông sinh hoạt không được thoải mái.”
Lâm Minh Kiều trợn mắt nhìn anh.
Cô hơi bực mình.
Thực ra cô ấy cũng không từ chối quan hệ tình dục với Tống Dung Đức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!