Lâm Minh Kiều khịt mũi, “Vậy anh muốn ngủ với tôi.”
Tống Dung Đức nhướng mày, ” Tôi nghĩ, với điều kiện và thân thể này, ngủ với người đẹp thì rất dễ dàng, nhưng tôi chỉ muốn ngủ với em, điều đó cho thấy tôi rất thích em, tôi không quan tâm đến những người phụ nữ khác.”
Lâm Minh Kiều sửng sốt, há miệng.
Tống Dung Đức ngắt lời cô, “Em cũng đừng nghĩ rằng tôi là người tùy tiện như vậy, nếu tôi là người tùy tiện thì sẽ không còn lần đầu, cuối cùng thì em là người chiếm tiện nghi.”
“Tôi cũng đã bị anh chiếm tiện nghi còn gì?”
Lâm Minh Kiều thì thào nói.
Nhưng sau khi nghe anh ấy giải thích, vẫn có chút dao động.
Thật vậy sao, nếu anh ấy không thích, anh ấy chẳng có lý do gì phải nói dối cô.
Tống Dung Đức nhìn thấy cô cuối cùng cũng không đẩy anh ra, anh vui mừng khôn xiết, mặt dày mạnh dạn tiến tới, một chút một chút tiến tới bờ môi cô, “Hơn nữa, tại sao tôi lại không thể thích em? Em xinh đẹp, có năng lực, lương thiện, mặc dù em có lúc độc miệng giống như tôi nhưng thật ra là người có tâm địa tốt, thích em không phải là chuyện bình thường sao.”
Hơi thở của anh bao trùm lấy cô một cách mơ hồ.
Lâm Minh Kiều nghe anh nói nhảm, môi cùng môi dính chặt vào nhau, trong lòng được tô thêm sự ngọt ngào.
Có vẻ như những gì anh ấy nói rất có lý.
Cô đáng được yêu thích.
Nhưng… .
Cô đẩy anh ra một chút, “Mẹ tôi thường nói rằng tôi ở nhà rất lười biếng và bừa bộn, anh cũng thích những thứ này sao?”
“Không phải tôi biết em ngày một ngày hai, nếu tôi không thích thì tôi đã sớm nói những cái này với em rồi.” Tống Dung Đức thực sự không quan tâm lắm đến chuyện này, “Nếu không ăn nằm, lười biếng thì cần thuê bảo mẫu làm gì, chỉ cần em vui vẻ là được, muốn ăn mặc ngủ thế nào cũng được, muốn mua gì thì mua.”
Lâm Minh Kiều càng ngày càng cảm thấy hạnh phúc
Nhưng không phải vậy, lúc trước khi Giang Quý Dương và mẹ nói cô như vậy, cô cũng nghĩ rằng sau khi lấy chồng thì mình cũng không phải là bảo mẫu.
Lần đầu tiên cô cảm thấy hài lòng Tống Dung Đức về vấn đề này.
Nhưng… .
Cô cúi đầu xem qua tay áo của anh, thậm chí còn sờ vào túi quần của anh.
“Em định làm gì vậy?”
“Đột nhiên nghe sao hay quá, xem anh có còn tờ giấy ghi chú nào không.” Lâm Minh Kiều thì thào nói.
“Vậy em tìm đi, tôi không có.” Tống Dung Đức thản nhiên để cho cô lục soát.
Lâm Minh Kiều tìm qua một lúc lâu cũng không tìm thấy gì.
Tống Dung Đức cười cười, “Minh Kiều, những gì tôi nói vừa rồi đều là sự thật. Em nhìn lúc em ở vườn Tân Giang trước kia xem, lần nào cũng là tôi nấu cơm cho em, kỳ thật tôi cũng không có so đo, tôi thực sự thích nấu ăn và tôi cũng thích người khác ăn những gì tôi nấu, mỗi lần em ăn xong, tôi cảm thấy khá hài lòng.”
Lâm Minh Kiều ngẩng đầu nhìn anh.
Khi anh ấy nói những lời này,đằng sau đôi mắt phảng phất ánh sáng long lanh và ý cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!