Cô tức giận ném tờ giấy trắng vào mặt anh.
Thảo nào đêm nay anh ấy lại đột ngột nói những lời sến súa như vậy.
Cô ấy gần như muốn cảm động.
Khốn nạn.
Tống Dung Đức cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội xuống, lúc này anh như nhìn thấy một cơn lửa giận.
Cả người mồ hôi gần như muốn túa ra.
“Không … Không, em hãy nghe tôi giải thích…”
“Không cần giải thích.” Lâm Minh Kiều đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, không biết còn tưởng là anh thích cô, làm cho cô cảm thấy rất vui.
“Anh phải ghi trong một mảnh giấy nhỏ để tỏ tình với tôi, suy cho cùng là anh không thích tôi chút nào cả, cho nên anh không thể cảm nhận được để nói những lời đó. Anh có muốn tôi nói, ghi chú trong tờ giấy này không do chính anh viết ra, anh đi nhờ có cao thủ tình trường, hẳn là Quý Tử Uyên, anh ấy trải qua nhiều người phụ nữ, hẳn là rất có kinh nghiệm.”
Tống Dung Đức gọi là “oan uổng”.
“Vậy anh có dám thề với trời là cái này do chính anh viết?” Lâm Minh Kiều cười lạnh nhìn chằm chằm anh.
Tống Dung Đức ánh mắt lóe lên.
Lâm Minh Kiều đẩy anh ra, quay đầu bỏ đi, thậm chí không muốn ăn đồ ăn.
“Này, đừng đi.” Tống Dung Đức vội vàng đuổi kịp. “Tôi thừa nhận Tử Uyên đã giúp tôi viết tờ giấy đó, nhưng một số chữ cũng là thật lòng của tôi, tôi cố ý nhờ anh ấy viết vì tôi sợ tôi nói bậy bạ, em sẽ không cảm động.”
“Vậy tôi có thể hỏi Quý Tử Uyên có viết cho anh một bức thư nhỏ khi cầu hôn Nhạc Hạ Thu không?” Lâm Minh Kiều đột ngột dừng lại, tức giận nói: “Chỉ sợ là không cần.”
Tống Dung Đức mở miệng, “Lúc đó thật sự không phải.”
“Được rồi, anh cũng đã tự biết điều đó, vậy khẳng định là anh hiểu được lời anh nói thích là rất hời hợt.
Lâm Minh Kiều thật sự rất tức giận, cũng cảm thấy rất buồn cười, cô cũng không tệ, so với Nhạc Hạ Thu còn tốt hơn nhiều, ” Nếu trước đó anh xem tờ giấy này và không lén lút bỏ trong túi áo, tôi sẽ không tức giận đến mức như vậy, sao lại phải theo đuổi tôi phiền phức như vậy, làm điểm tâm, thay quần áo, thay xe và chơi đàn vi-ô-lông để làm cho phụ nữ vui.”
Tống Dung Đức rên rỉ, nhìn cô đi càng lúc càng xa, trong lòng càng thêm lo lắng.
“Minh Kiều, đừng đi.”