Lâm Minh Kiều không có ý định cấm Nguyệt Nguyệt gặp vợ chồng Tống Vương Quý, với lại Nguyệt Nguyệt tới gần tới Tống gia, tương lai của con bé cũng sẽ tốt hơn.
Lúc này đã chín giờ mà Nguyệt Nguyệt vẫn chưa trở về, cô vội vàng gọi điện cho Tống Dung Đức, “Sao anh không đưa con bé về.”
“Xa quá, tôi định để Nguyệt Nguyệt ngủ lại ở biệt thự.” Tống Dung Đức nói, “Nguyệt Nguyệt cũng đã sống ở đây hơn một tháng, chắc con bé cũng quen rồi, không có khóc nhiều lắm.”
“Tống Dung Đức, con bé muốn uống sữa.” Lâm Minh Kiều lo lắng nói.
“Có thể uống sữa bột, dù sao hiện tại con bé cũng uống toàn là sữa bột.”
“Tống Dung Đức, ý của anh là gì, không phải anh định đưa con bé đi đó chứ.” Lâm Minh Kiều đột nhiên cáu kỉnh.
“Không có, nếu tối nay em không chịu được thì có thể tới đó.” Tống Dung Đức lười biếng nói, “Hơn nữa, em ở đây so với vườn Tân Giang thoải mái hơn nhiều. Với lại mỗi ngày em đều không có bên Nguyệt Nguyệt, thực sự khá nhàm chán, nơi này cách Tống Gia không xa, ba mẹ tôi cũng có thể thường xuyên đến đây, dù sao em cũng phải nghĩ đến Nguyệt Nguyệt … hiện tại em đang thành lập công ty mới, không có nhiều thời gian chăm sóc con bé.”
Lâm Minh Kiều im lặng, thật ra cô biết mình không thể giấu giếm chuyện mình thành lập công ty với Tống Dung Đức.
Chủ yếu chính là Tống Dung Đức kinh doanh mỹ phẩm, cô ấy mở công ty trang điểm, nói không chừng sau này hai người sẽ trở thành mối quan hệ cạnh tranh.
“Nghĩ xem những gì tôi nói có hợp lý hay không.” Tống Dung Đức cúp máy sau khi nói xong.
Sau khi Lâm Minh Kiều đi tắm, xung quanh cô bỗng trở nên yên tĩnh, không có trẻ con, rất không quen, rất vắng vẻ.
Hơn nữa, Nguyệt Nguyệt không uống được sữa, trong người sẽ trở nên khó chịu.
Cô nhìn trần nhà thở dài, khi có đứa trẻ, cô đôi lúc ghét sự ồn ào, giống như đồ hôi thối, không có thì lại nghĩ đến Nguyệt Nguyệt.
Cuối cùng, cô đứng dậy, thay quần áo lần nữa rồi lái xe đến biệt thự của Tống Dung Đức.
Lúc cô đi vào, Nguyệt Nguyệt còn chưa ngủ say mà đang đùa giỡn với Tống Dung Đức ở trên giường.
Nhìn thấy cô đi tới, Tống Dung Đức nhếch môi nói với Nguyệt Nguyệt: “Bé con, mẹ con đã về rồi.”
Cô bước tới, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt đang cười ngọt ngào, lúc đó Lâm Minh Kiều cảm thấy mềm mại như bông.
Cô ôm lấy Nguyệt Nguyệt, trừng mắt nhìn Tống Dung Đức, “Tránh ra, tôi cho con bé uống sữa.”
“Con bé không uống được, mới cho con bé uống nửa bình sữa.” Tống Dung Đức nhún vai, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không qua đây.
Lâm Minh Kiều: “…”
Nếu Nguyệt Nguyệt không uống, phải làm thế nào đây, cô sẽ bị căng sữa chết mất thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!