Khương Tuyết Nhu đau đầu, cô không nên truy cứu: “À . . Em hơi đói bụng, mau đưa cơm cà ri cho em đi, em đói muốn chết.”
Cô muốn cầm lấy chén cơm.
“Tuyết Nhu. . . .” Hoắc Anh Tuấn không đưa, ôm chặt lấy cô: “Trả lời anh.”
“Hoắc Anh Tuấn, anh đừng có quá đáng.” Khương Tuyết Nhu đỏ mặt nói.
“Trả lời anh đi, nếu không thì anh chỉ có thể làm lại lần nữa.” Hoắc Anh Tuấn ôm khuôn mặt nhỏ của cô.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, vội vàng né tránh nói: “Được rồi, trước kia anh bị bệnh, có gì để so sánh chứ.”
“Vậy làm sao Hiểu Khê và Hiểu Lãnh sinh ra được, anh không thể bị bệnh mãi được.” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, dáng vẻ không hỏi rõ ràng sẽ không bỏ qua.
Khương Tuyết Nhu im lặng, cho dù lúc trước hay là hiện tại thì cũng là anh thôi, có gì để so sánh đâu, hơn nữa cô không cần mặt mũi sao.
“Hiện tại, hiện tại tốt hơn một chút.”
Cuối cùng, cô vẫn vứt mặt mũi đi.
Sau khi cô nói xong thì đẩy tay anh ra, cầm chén cơm cà ri lên ăn.
Hoắc Anh Tuấn cười tủm tỉm nhìn cô: “Tuyết Nhu, ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.”
Anh rót ly nước để trước mặt cô.
Khương Tuyết Nhu ăn cơm xong thì mới cảm thấy no bụng: “Đúng rồi, hôm nay ai đưa Hiểu Khê và Hiểu Lãnh đi nhà trẻ.”
“Anh đó, sáu giờ anh dậy, sau đó đến sơn trang đưa xong bọn nhỏ đi học rồi quay về tìm em.”
Anh lười biếng vuốt sợi tóc dài trên vai cô ra phía sau.
Khương Tuyết Nhu khẽ giật mình, cô nhớ tối hôm qua anh ngủ rất muộn, mà anh còn ngủ trên sô pha, sáng nay còn phải dậy sớm, buổi sáng anh còn luôn vận động, thể lực không phải tốt bình thường đâu có điều. . . .
“Hay là anh ngủ một lát đi.” Khương Tuyết Nhu do dự nói: “Dù sao anh cũng không còn trẻ tuổi. . . .”
“Em muốn nói cái gì?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, sâu xa hỏi.
“Khụ, ý của em là.. . Anh đã hơn ba mươi, sức khỏe sẽ đi xuống, giữ gìn. . . Á.”
Khương Tuyết Nhu còn chưa nói xong thì anh đã ôm cô vào lòng rồi đánh vào mông mấy cái.
“Sức khỏe của anh rất tốt.” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đừng nhắc đến tuổi tác của anh, em có tin anh chứng minh cho em xem không.”
“Đừng. . . .”
Khương Tuyết Nhu dọa sợ, vội vàng nâng mặt anh lên: “Không phải em đang quan tâm anh sao.”
“Cám ơn em đã quan tâm.” Hoắc Anh Tuấn cong môi: “Chẳng qua em yên tâm, anh chắc chắn sẽ chết sau em, anh không thể vứt bỏ em ở lại trên đời này, cho nên sức khỏe của anh không tốt cũng phải chống đỡ đến lúc chết sau em, sau đó anh sẽ xuống đó tìm em.”
Khi một người mất đi thì người ở lại mới là người đau khổ nhất.
Khương Tuyết Nhu hiểu ra, trong lòng ấm áp, không nói lời nào ôm chặt lấy anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!