“Anh sợ em đói bụng nên trên đường tới đã mua pizza cho em, còn có mực cay áp chảo.” Hoắc Anh Tuấn lấy mấy túi giấy phía sau cho cô.
Khương Tuyết Nhu vốn không cảm thấy đói, lúc này cô ngửi mùi đồ ăn thì bụng đói kêu lên.
Hành động này của Hoắc Anh Tuấn làm cho cô cảm thấy ngọt ngào.
Đôi khi cô thấy phụ nữ rất dễ dàng thỏa mãn.
“Nhưng. . . Đêm hôm khuya khoắt em ăn những món này có ảnh hưởng đến vóc dáng của em không.” Khương Tuyết Nhu bĩu môi, già vờ sờ bụng của mình.
Hoắc Anh Tuấn đến gần hôn cô một cái: “Cho dù em biến thành một người mập thì anh cũng thích.”
“Ai biết được, dù sao đàn ông các anh luôn nói lời mật ngọt.” Khương Tuyết Nhu rất hài lòng, nhưng vẫn kiêu ngạo lườm anh một cái.
“Nếu anh để ý những điều đó thì sẽ không mua cho em.” Hoắc Anh Tuấn lộ vẻ vô tội: “Hơn nữa. . . Em đã sinh hai đứa bé cho anh, đó là một chuyện vĩ đại, rất đáng giá để anh đối xử tốt với em cả đời.”
“Sao anh lại nhắc đến chuyện này.” Khương Tuyết Nhu kinh ngạc, trước kia cô không thấy anh nói qua.
“Vừa rồi anh thấy sắc mặt của Lâm Minh Kiều rất yếu ớt, tiều tụy, anh nghĩ cô ta chỉ sinh một đứa bé đã như vậy, lúc em sinh hai đứa thì không phải sẽ đau hơn sao.” Hoắc Anh Tuấn nắm tay cô, trong mắt lộ vẻ đau lòng: “Cho nên, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em gấp đôi.”
“Khi đó. . . Thật sự rất đau.” Khương Tuyết Nhu ê ẩm gật đầu: “Lúc ấy em chỉ có thể sinh mổ, sau đó còn đau bụng suốt mấy tháng, khi đó anh. . . Còn ở bên cạnh Nhạc Hạ Thu nữa.”
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, trước kia anh quá cặn bã.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, tự trách nói: “Anh cũng muốn mua ván giặt đồ, sau này anh làm sai chuyện gì thì sẽ quỳ được không.”
“Hừ.” Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra, vùi đầu ăn mực cay áp chảo.
Mặc dù nhắc lại chuyện không vui, nhưng cô cũng không phải là người nhỏ mọn.
Hoắc Anh Tuấn im lặng nhìn cô, trong lòng lại muốn giết chết mình ngày trước.
Anh càng biết nhiều chuyện thì càng hận không thể bảo vệ cô trong bàn tay.
“Anh nhìn em làm gì, lái xe đi.” Khương Tuyết Nhu nói.
“Vậy em nghỉ ngơi một lát.” Hoắc Anh Tuấn phát động xe.
Khương Tuyết Nhu ăn hết mực cay áp chảo và một nửa pizza, cô thấy không nên lãng phí đồ ăn nên đút cho Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn vừa lái xe vừa được cô đút ăn.
Khương Tuyết Nhu xử lý xong pizza thì có chút buồn ngủ, lúc đầu cô chỉ định nhắm mắt một lúc, kết quả cô lại ngủ mất.
Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trên giường lớn màu trắng, trần nhà treo đèn chùm thủy tinh sáng long lanh.
Cô đột nhiên ngồi dậy nhìn xung quanh, chỗ này là khách sạn mà.
“Tuyết Nhu, em tỉnh rồi à.” Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở cuối giường giúp cô cởi giày: “Anh thấy em ngủ rồi nên không đưa em về nhà họ Diệp, có lẽ em cũng không muốn đến sơn trang Hoắc Thị, cho nên anh đưa em đến khách sạn.”
Lúc người đàn ông nói chuyện thì ánh mắt rất sạch sẽ trong suốt.
Nhưng Khương Tuyết Nhu không thể tin được, cô ngồi dậy, cảm giác mình rơi vào hang sói xấu xa: “Anh có thể gọi em dậy khi đến nhà họ Diệp.”
“Anh thấy em ngủ say như thế nên không đành lòng.”
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn sâu xa.
“Em muốn về nhà.” Khương Tuyết Nhu hừ một tiếng rồi ngồi dậy.