“Hai người đang nói cái gì vậy?” Lâm Minh Kiều nghe mà không hiểu gì, “Hai người có bí mật gì giấu tớ?”
“Lúc trước Nguyễn Nhan có giúp tớ một chuyện.” Khương Tuyết Nhu không nói cụ thể, cô nghĩ Nguyễn Nhan không muốn tiết lộ, “Gọi món đi.”
Các món ăn ở đây có hương vị rất ngon và rất đặc trưng.
Ba người phụ nữ đã gặp nhau và có những cuộc trò chuyện bất tận, về quần áo, về drama, về sở thích.
“Đúng rồi, Thang Nhược Lan gần đây không có tin tức, có phải bị phong sát không? Vốn dĩ cô ta và Quý Tử Uyên định đính hôn, nhưng bây giờ lại không có tin tức gì” Lâm Minh Kiều bất giác hỏi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Nguyễn Nhan vuốt tóc dài, “Không biết, tôi gần đây không có tới công ty nhiều.”
“Hẳn là lúc trước cô ta tiếp xúc với Khương Kiều Nhân khiến cho Quý Tử Uyên tức giận.” Khương Tuyết Nhu nói, “Tớ nghe Hoắc Anh Tuấn nói qua, lúc Khương Kiều Nhân chưa chết, Thang Nhược Lan muốn thông qua Khương Kiều Nhân làm cây cầu nối muốn giới thiệu cho cha mẹ của của Quý Tử Uyên với Thương Dục Thiên.”
Lâm Minh Kiều biết, “Tớ hiểu rồi, cô ta muốn thể hiện trước mặt cha mẹ Quý Tử Uyên là mình rất có bản lĩnh, thậm chí những người như Thương Gia mà cô ta cũng biết đến. Lúc đó hết lần này đến lần khác Thương Gia nhắm tới Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn là người anh em tốt nhất của anh ấy, đúng là chọc tức Quý Tử Uyên, Thang Nhược Lan tự cho mình là người thông minh.”
Ừ.” Khương Tuyết Nhu cười, “Nguyễn Nhan, Quý Tử Uyên không có quấy rầy cô nữa đó chứ.”
“Tôi rời khỏi Kinh Đô đã lâu, đã lâu không có gặp lại người này,” Nguyễn Nhan trong mắt lóe lên mâu thuẫn khi nhắc tới người này.
“Ước chừng anh ta đã mất hứng thú với cô rồi,” Lâm Minh Kiều cười nói, “Chỉ cần anh ta không làm phiền cô nữa, nếu cô muốn yêu, tôi có thể giới thiệu cho cô một người có nhân phẩm tốt và quyền lực. Tôi có thể cho cô gặp người đó bất cứ lúc nào.”
“Tôi thấy mấy ngày nay cậu có vẻ thích thú đến mấy chuyện mai mối.” Khương Tuyết Nhu buồn cười nói.
“Này, không phải là tớ vừa rồi không tìm được, mà là nước phù sa không thể chảy vào ruộng người ngoài.”
Ngay khi Lâm Minh Kiều nói xong, điện thoại vang lên, là của Tống Dung Đức.
Cô lười biếng trả lời điện thoại, ” Có chuyện gì vậy?”
“Cô ở đâu, tôi đưa cô về.” Tống Dung Đức nói.
“Anh à, anh có biết bây giờ là mấy giờ không, tám giờ.” Lâm Minh Kiều chua xót than thở, “Tôi còn đang cùng bạn bè tán gẫu.”
“Vậy thì cô có biết rằng con gái tôi phải đi ngủ đúng giờ vào lúc chín giờ rưỡi.”
Lâm Minh Kiều không nói nên lời, thực ra cô cũng không xác định giới tính của đứa trẻ nhưng anh ta nhất quyết nhận định rằng đứa nhỏ trong bụng chính là con gái, “Hừ, con gái anh cả ngày đều nằm trong bụng tôi, còn bụng của tôi là giường của con bé. Lúc nào tôi muốn ngủ thì liền đi ngủ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!