Tống Dung Đức: “…”
Tại sao trước đây anh không nhận thấy Lão Hoắc có khí chất như vậy?
Anh ấy có để lộ bộ mặt thật của mình sau khi mất trí nhớ không?
“Đi nào.”
Hoắc Anh Tuấn kéo Lãnh Lãnh lên xe.
Lãnh Lãnh lạnh nhạt ngồi ở ghế sau, phức tạp khịt mũi, “Tôi thừa nhận, ngài dạo gần đây tiếp xúc Mạnh Tử Hàm rất khổ sở nhưng mẹ tôi đối với ngài là hết hy vọng rồi.”
“Có hy vọng hay không thì đây là chuyện giữa người lớn chúng tôi, đứa nhỏ như con không thể hiểu được.”
Hoắc Anh Tuấn vỗ tay lái, “Hơn nữa, cho dù cô ấy không yêu tôi nữa, cũng không thành vấn đề, tôi có thể khiến cô ấy yêu tôi thêm lần nữa.”
Lãnh Lãnh nhíu mày. ” Ngài mất trí nhớ, cũng không còn nhớ rõ tình cảm của mình với mẹ nữa, tại sao ngài vẫn cố chấp giữ lấy mẹ?”
“Này, cha mẹ hòa thuận, phận làm con lại không hy vọng có một gia đình hoàn chỉnh sao.” Hoắc Anh Tuấn uể oải nhắc nhở, “Cha dù sao cũng là cha của con.”
“Thật sự, tôi suýt chút nữa đã quên nếu ngài không nhắc đến.” Lãnh Lãnh ho khan nói.
Hoắc Anh Tuấn không nói nên lời.
Nhưng anh không trách đứa trẻ, bố nó đúng là bất tài, không xứng làm cha.
“Lãnh Lãnh, những gì con nói đã khiến tôi nhận thức được là mình vô trách nhiệm. Vừa vặn thù hận đã giải quyết xong, tôi không còn việc gì phải làm, tôi quyết định khoảng thời gian này sẽ trở thành một người cha có trách nhiệm.”
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Từ hôm nay, tôi sẽ đưa con và Tiểu Khê đi nhà trẻ.”
“ Nhà chúng tôi có tài xế, tôi không cần ngài đưa.” Lãnh Lãnh từ chối.
“Người lái xe là cha của con, có từ chối cũng vô ích thôi, con mới có ba tuổi, tôi có nhiệm vụ giám sát con.” Hoắc Anh Tuấn hạ quyết tâm.
Lãnh Lãnh nhíu mày thật chặt.
Năm mươi phút sau.
Cuối cùng xe cũng lái vào biệt thự Diệp gia.
Trước khi xe dừng lại, anh đã thấy Khương Tuyết Nhu từ trong liền lao ra khỏi đó.
Có thể thấy cô trằn trọc cả đêm, đầu óc không tập trung, cũng không có tâm trạng chăm sóc tóc của mình.
Làn gió đêm mát mẻ lay động mái tóc dài của cô, dưới ánh đèn đường, đôi mắt sáng ngời hiện lên vẻ hoảng hốt và lo lắng, cho đến khi nhìn thấy anh và Lãnh Lãnh.
Đôi mắt đó dần dần bình tĩnh lại, thậm chí sâu trong đáy mắt còn ẩn chứa vẻ khó tin.
“Mẹ.” Lãnh Lãnh xuống xe, cậu vẫn mặc bộ đồ âu phục màu đen đó, rất ngầu, trên người không có dấu vết thương tích, “Con không sao.”
“Không có gì thì tốt rồi.”
Khương Tuyết Nhu đi tới, ngồi xổm người xuống, dùng sức ôm cậu vào lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!