Bắt đầu từ hôm nay, tất cả những người không trung thành trong Kinh Đô này đều đã được kéo ra hết, sau này Tống Nguyên có thể ngồi nghỉ ngơi thư giãn.
Thậm chí sau bốn năm, ông ấy vẫn có thể tái đắc cử.
Khi ông bãi nhiệm thì ông cũng có thể để con trai mình là Tống Thanh Duệ tiếp quản.
Tống Nguyên bất đắc dĩ cười cười, “Cũng may lần này có Hoắc Anh Tuấn, nếu không phải anh kịp thời cứu được Thương Mỗ, trấn áp Lương Duy Phong, cho dù có ngăn Mạnh Quốc Xuyên tạo phản thì tôi cũng không thể đối phó lại anh ta. Lương Duy Phong là người đầy tham vọng, thành thật mà nói, tôi không muốn để anh ta sống.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào thân hình cao ráo thẳng tắp của Hoắc Anh Tuấn.
Ngay cả Thương Dục Thiên và Thương Mỗ cũng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Tống Nguyên vỗ vai Hoắc Anh Tuấn thán phục nói: “Và kế hoạch này cũng là do Hoắc Anh Tuấn đề ra, anh ta cố tình tiếp cận Mạnh Tử Hàm. Một mặt khiến mọi người nghĩ rằng anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc lấy lòng Mạnh Tử Hàm. Hai là một người quyền quý và kiêu ngạo, được mọi người yêu thích đã bị bọn họ chà đạp khiến bọn họ đắc ý, muốn bành trướng, tưởng rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ. Chờ lúc bọn họ sơ hở lập tức âm thầm cứu Thương Mỗ ra, vất vả cho anh rồi, cũng phải khiến anh chịu nhiều oan ức.”
“Chú Tống, đừng nói như vậy, tôi cũng giải quyết một mối họa lớn của bản thân.” Hoắc Anh Tuấn cau mày nói, “Nếu không có Lương Duy Phong và Mạnh Quốc Xuyên, tôi đã không rơi xuống đến mức như thế này.”
Khương Tụng nghe xong thấy xấu hổ và thật khó chịu.
Bà biết rằng nếu như bà không có thêm dầu vào lửa thì Hoắc Gia sẽ không trở nên như thế này.
Đôi môi mỏng của bà khó khăn mấp máy, “Hoắc Anh Tuấn … Tập đoàn Hoắc Thị là của anh, tôi có thể trả lại cho anh.”
“Lão Hoắc, quá tốt rồi.” Tống Dung Đức vui mừng còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hoắc Anh Tuấn giơ tay lên cắt ngang.
Vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh không chút gợn sóng, “Hoắc Thị đã được đổi thành tập đoàn Thái Nhân, không còn là của tôi nữa.”
Tập đoàn Thái Nhân cái tên này đúng là một trò cười, “Thật có lỗi, tôi lúc ấy cũng không biết.”
Khuôn mặt xấu hổ của Khương Tụng đỏ bừng, trong lòng cảm thấy xấu hổ.
“Đã thua thì chính là thua.”
Hoắc Anh Tuấn ngắt lời cô, “Trước đây là chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị, vì sự kém cỏi của tôi mà người ta đã thu mua công ty, cho dù là mua lại vì để trả thù nhưng đây cũng là chính thất bại của tôi. Một người có năng lực thực sự, cho dù có người cố tình thu mua thì cũng có thể giải quyết khủng hoảng, tôi không làm được chuyện này. Thứ hai, Khương Kiều Nhân mua cổ phần của cổ đông với số tiền rất lớn, thậm chí cậu của tôi cũng đã cầm tiền cao chạy xa bay nên không còn gì để nói, đây là công ty của cô và tôi chỉ là một cổ đông nhỏ trong công ty mà thôi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!