Lương Duy Phong đã hiểu.
Anh sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại bắn thẳng vào đùi anh.
Lương Duy Phong “phịch” một cái rồi ngã xuống đất, ngay sau đó vệ sĩ của Thương Gia đã kéo anh ấy xuống.
Trên đường đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ cuồng loạn của anh và đầy vết máu trên mặt đất.
Mọi người chỉ thấy da đầu tê dại khi xem cảnh đó.
Không ai có thể quên, vừa rồi, bọn họ đã vô cùng cố gắng lấy lòng Lương Duy Phong.
Trong nháy mắt, Lương Duy Phong cao ngạo này đã bị lôi đi như một con chó chết.
Đặc biệt là Mạnh Quốc Xuyên, “Bịch” té quỳ xuống đất, dùng sức đập đầu , “Tống … Tống tổng thống, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm, tôi trước đây không phải như vậy, tất cả đều là do Lương Duy Phong, là anh ta đã giật dây.”
“Đúng vậy đó Tống tổng thống, tôi và con gái tôi cũng không biết bọn họ muốn tạo phản.” Mạnh phu nhân cũng lôi Mạnh Tử Hàm đang mê mê tỉnh tỉnh không biết gì quỳ xuống đất, vừa khóc nói: “Chúng tôi vô tội, chúng tôi đều vì Mạnh Quốc Xuyên mà liên lụy.”
“Cô… đồ đàn bà chết tiệt, cô đang nói cái gì vậy.” Mạnh Quốc Xuyên suýt nữa ói ra máu, cái gì là tình nghĩa vợ chồng như chim với rừng, có nạn thì mạnh ai nấy lo, đúng là ông được mở mang kiến thức.
“Tôi nói thật, ông còn muốn liên lụy đến con gái chúng ta sao.” Mạnh phu nhân nhìn ông khẩn cầu, dù gì thì Mạnh gia nhất định phải có người nối dõi..
Mạnh Quốc Xuyên cổ họng nghẹn lại, lập tức bi ai không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!