Tống Nguyên cũng nụ cười ấm áp bắt tay ông ấy, “Nhớ năm đó tôi và anh biết nhau, Tử Hàm nhà anh còn đang học tiểu học, một cái chớp mắt đã mười mấy năm qua đi.”
“Cũng không phải.” Mạnh Quốc Xuyên cũng liếc nhìn Tống Thanh Duệ phía sau ý tứ nói, “Thanh Duệ của ngài lúc đó có còn nhỏ nữa đâu, hiện tại lớn lên có thể trở thành cánh tay phải của ngài.”
Tống Thanh Duệ vội vàng đứng lên lễ phép nói: “Chú Mạnh, ngài là cánh tay phải đắc lực nhất của cha cháu. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 50 của ngài, cha cháu đã đặc biệt kêu người chuẩn bị quà cho ngài, ngài xem đi.”
Ông mở hộp ra, bên trong lộ ra một cây nhân sâm, “Cây nhân sâm này đã ba trăm năm tuổi, cha cháu cũng đã nhờ người đi tìm rất lâu mới tìm được. Nghe nói, nhân sâm càng già thì càng kéo dài tuổi thọ.”
“Haha, cám ơn ngài, tôi gần đây cảm thấy có chút không khỏe, tổng thống, ngài quá ưu ái cho tôi tồi.” Mạnh Quốc Xuyên lễ phép nói, nhưng cũng chỉ kêu người khác nhận hộ nhân sâm chứ không trực tiếp nhìn nó nhiều, để người khác giữ nó.
Đôi con ngươi sâu thẳm của Tống Nguyên luôn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, tựa như không nhìn thấy gì.
Ngược lại là các vị khách quý cùng quý tộc lưu luyến đứng giữa hai người với ánh mắt kỳ lạ.
Mạnh Quốc Xuyên cười như cáo già, “Tống tổng thống, Tống Vương Quý, hôm nay không đến sao, không phải là coi thường bữa sinh nhật nhỏ của tên bộ trưởng này chứ.”
“Cha tôi hôm nay có chút việc bận nên sai tôi đến đây,” Tống Dung Đức bên trong mặc áo hồng bộ đáng này không thể hiểu được đó là một công tử nhà giàu, “Chú Mạnh, hôm nay Tổng thống là chú của tôi đã đến đây mà ông vẫn còn chưa hài lòng sao?”
“Hài lòng, đương nhiên là hài lòng, nhưng tôi và cha của anh quen nhau nhiều năm như vậy. Mấy ngày trước tôi còn gửi thiệp mời có nói là đích thân đến, không ngờ anh ấy không đến, thật là không nể mặt tôi.”
Mạnh Quốc Xuyên không cười chỉ chỉ tay về phía Lương Duy Phong, “Vừa vặn, hôm nay Lương đổng cũng có mặt ở đây. Vừa rồi anh ấy nói chuyện với tôi là rất ngưỡng mộ Tống đổng, muốn mình có thể tâm sự một chút với Tống đổng, tôi còn đánh cược là sẽ giới thiệu Tống đổng cho anh ấy.”
Tống Nguyên nhàn nhạt liếc nhìn Lương Duy Phong. “Đây là Lương Duy Phong đến từ tập đoàn Kim Duệ, gần đây khá nổi tiếng. Mấy ngày trước tôi nghe nói có người lập danh sách những người giàu nhất, Lương tổng nằm trong top đầu, đúng là tuổi trẻ tài cao. ”
“Không còn trẻ nữa.” Tống Dung Đức lười biếng nói, “hơn tôi hai tuổi.”
Lương Duy Phong cong môi mỏng, “Nghe nói lần này Tống Thiếu còn không lọt vào danh sách người giàu nhất. Tống Thiếu hãy làm việc chăm chỉ, hy vọng hai năm sau sẽ lọt vào top 20.”
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Dung Đức hơi biến sắc, “Lương tổng, làm người thì nên biết điều, đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận lại lật thuyền.”
“Dung Đức, Lương tổng là bạn của tôi, những gì cậu nói ra thật là không nể mặt tôi chút nào.” Đôi mắt Mạnh Quốc Xuyên hơi chìm xuống, giọng điệu cũng có chút cảnh cáo.
Tống Dung Đức chế nhạo vừa định nói, Tống Nguyên đã ấn nhẹ vào vai anh, “Dung Đức, lời anh nói thật sự là không có lễ phép, hãy xin lỗi Lương tổng và Mạnh bộ trưởng.”
“Chú….” Tống Dung Đức lộ ra vẻ rất tức giận.
“Nhanh lên.” Tống Nguyên thấp giọng cảnh cáo.